...
Doãn Hạ Thuần thấy anh im lặng, giống như một cây gai chui vào trong lòng cô, có một chút hít thở không thông."Anh, em không thích anh đi cùng những cô gái khác... Giống chúng ta đã hứa hẹn trước đây vậy, chúng ta cùng một chỗ có được không? Một trăm năm, bên nhau một đời!"
Lời nói cầu xin non nớt, trên mặt Doãn Hạ Thuần hiện lên đã bối rối, lại bất lực.
Lòng cô tràn đầy chờ mong Doãn Đông Vũ giống thời niên thiếu vậy, dịu dàng ôm cô vào trong ngực, đồng ý với cô: "Được, chúng ta vĩnh viễn bên nhau."
Nhưng Doãn Đông Vũ không nói.
Chỉ run rẩy, kéo từng ngón tay của cô ra, lúc ngẩng đầu, trên mặt lại lộ ra trắng xanh, và bất đắc dĩ.
"Ngoan, đừng làm loạn, nha?"
"Em không làm loạn! Em nói thật!" Doãn Hạ Thuần thật sự rất thân cận anh, vội vàng địa nói, "Em muốn luôn luôn bên cạnh anh, anh, không phải chúng ta đã hứa rời sao?"
"Hạ Thuần, chúng ta là anh em. Chung quy có một ngày, anh sẽ có người mà anh yêu, cô ấy sẽ trở thành vợ của anh, sống cùng anh cả đời, mà cô gái đó, không phải là em, hiểu chưa?"
"Vì sao?" Mặt Doãn Hạ Thuần tái nhợt không còn chút máu trong nháy mắt.
Vừa nghe thấy từ trong miệng anh nói ra lời tàn nhẫn, tim cô đau như bị ai chọc khoét, hốc mắt rất nhanh đã ươn ướt.
Cô gắt gao nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện ra tuyệt vọng, cơ hồ muốn chôn vùi cô: "Vậy lúc trước anh đồng ý với em, thì tính sao? Là nói dối sao? Anh rõ ràng đã hứa..."
Sắc mặt Doãn Đông Vũ phức tạp xoay mặt, cúi đầu, ánh mắt đăm đăm nhìn phím đàn đen trắng."Anh đồng ý với em, hứa bên em cả đời, không rời không bỏ, không phải là lấy phương thức như vậy, em hiểu không?"
Bên người, im ắng một lúc lâu.
Doãn Đông Vũ nhíu mày, quay sang đang muốn mở miệng nói gì, bỗng nhiên Doãn Hạ Thuần lại tiếng lên, một bàn tay gắt gao ôm cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng tiến tới gần mặt anh.
Trong lúc anh kinh ngạc thất thần, Doãn Hạ Thuần đã là nâng mặt anh, học theo thiếu nữ trung học trong truyện tranh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dịu dàng mà dán lên đôi môi mỏng của anh.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Doãn Hạ Tthuần, cũng là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Vân Thi Thi.
Rất giống Doãn Hạ Thuần, kỹ thuật hôn của cô ngây ngô như vậy, nửa người trên người Cố Tinh Trạch, cách một tầng vải mỏng, cơ hồ có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực ấm áp của Cố Tinh Trạch, cùng với, tiếng tim đập ấm áp kia.
Trên người anh, có một mùi thơm ngát rất lạ.
Khác với mùi nước hoa trên người Mộ Nhã Triết.
Mà là một mùi thơm ngát tự nhiên.
Ngay lúc dán sát lên môi anh, trong đầu Vân Thi Thi bỗng nhiên rất nhanh hiện lên khuôn mặt tuấn tú tức giận của Mộ Nhã Triết.
"Người phụ nữ này, em dám phản bội tôi!?"
Phản bội sao?
Cuối cùng là ai phản bội ai.
Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cố gắng đem xóa đi gương mặt tuấn tú trong đầu.
Giống như kịch bản miêu tả, cô ôm sát lên gáy Cố Tinh Trạch, người càng lúc càng thân mật tựa vào anh, nụ hôn không ngừng thêm sâu sắc, thêm sâu sắc, kề sát môi của anh, tham lam ngửi mùi thơm ngát như lan trên môi anh.
Lúc này, Doãn Đông Vũ nên từ chối, anh nên liều mạng phản kháng, hung hăng đẩy cô ra, hung hăng phá hủy tình trạng không khống chế được này.
Nhưng mà một thoáng đó, Cố Tinh Trạch đã hơi do dự rồi.
Anh mở lớn đôi mắt đẹp, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Vân Thi Thi tận ngay xinh xắn quyến rũ của cô ngay trước mắt, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bởi vì quá múc khẩn trương, mà đầu vai hơi co lại.
Giống như hôn môi với cô mà nói, là một chuyện vô cùng thần thánh.
...