...
“Ừm.”
Hữu Hữu véo đôi má trắng nõn của bé con, lại thấy Nguyệt Dao ngáp một cái, vội vàng nói, “Nhanh đưa em gái về phòng ngủ đi!”
Tiểu Dịch Thần gật gật đầu, vụng trộm ôm Nguyệt Dao trở về phòng.
Đợi ngày hôm sau, đến buổi tối, Hữu Hữu canh đúng thời gian, cậu nắm rõ thời gian nghỉ ngơi của em gái trong lòng bàn tay, biết nửa đêm bé con sẽ tỉnh lại vài tiếng, vài tiếng sẽ uống sữa, vì thế, vụng trộm ôm Nguyệt Dao đến phòng mình, một lần lại một lần, không ngại phiền toái dạy bé con nói chuyện.
Đợi Tiểu Nguyệt Dao mệt nhọc, lại do Tiểu Dịch Thần ôm trở về phòng sơ sinh.
Nhưng mà bốn ngày liên tiếp, Tiểu Nguyệt Dao đều không có tiến bộ gì, dạy bé con nói anh, có đôi khi bé con không kiên nhẫn, dùng chân đạp Tiểu Dịch Thần.
Hữu Hữu cảm thấy ấm ức.
Phải biết rằng, mẹ nói lúc cậu năm tháng đã mở miệng gọi ‘Mẹ’, phát âm từ ‘Mẹ’, khó hơn từ ‘Anh’ rất nhiều.
Kết quả, dạy nhiều ngày như vậy, vẫn không có tiến triển gì.
Hữu Hữu có chút thất vọng rồi.
Nhưng mà cho dù như vậy, cậu vẫn không từ bỏ như cũ.
Đêm trước hôn lễ, Mộ Nhã Triết lấy một xấp tiền mới tinh từ ngân hàng, tiền này dùng để chuẩn bị chia lì xì cho đứa bé!
Mỗi một bao lì xì bỏ 888 đồng, tám tờ một trăm đồng, tám tờ mười đồng và tám tờ một đồng, không nhiều lắm, thuần túy là tặng quà.
Nhưng mà, những bao lì xì này phải được trang trí.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần xung phong trang trí bao lì xì, Vân Thi Thi thấy hai đứa bé chủ động nói muốn làm, vì thế yên tâm đi vào trong vườn hoa, đi cắt một ít hoa hồng, dùng để làm hoa cô dâu cầm.
Ngày kết hôn, bên trong và bên ngoài trang trí theo hai hình thức.
Bên ngoài dùng bãi cỏ hôn lễ phong cách phương Tây, bên trong là phong cách Trung Quốc truyền thống.
Hôn lễ phong cách phương Tây, bầu không khí thoải mái lãng mạn, hôn lễ kiểu Trung, không khí trang nghiêm.
Chuyện này cũng là kết quả Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết bàn bạc cuối cùng.
Đã có phong cách kiểu Tây, cũng có phong cách Trung Quốc, không xung đột với nhau.
Bãi cỏ hôn lễ, thoải mái lãng mạn, mà bên trong lại có vẻ trang trọng một chút.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần hoàn thành bao lì xì, làm thêm nhiều một bao, Hữu Hữu nói, muốn đưa bao lì xì cho em gái.
Mới đi đến phòng sơ sinh, Hữu Hữu nằm úp sấp bên giường trẻ sơ sinh, đem lì xì nhét vào trong tay Tiểu Nguyệt Dao, nói, “A, em gái! Đây là lì xì anh tặng em! Gọi một tiếng ‘Anh’ cho anh nghe đi!”
Lời này cậu nói, chỉ xuất phát từ vui đùa, dù sao cậu cũng không trông cậy vào em gái có thể gọi ra!
Nhưng mà chuyện xảy ra tiếp theo, thực sự làm cho Hữu Hữu kinh ngạc và vui mừng không nhỏ!
Tiểu Nguyệt Dao vươn tay nhỏ ra, nắm chặt góc bao lì xì, một tay nghịch lì xì, không biết bên trong có cái gì, bé con giơ lì xì lên, cái miệng nhỏ khi đóng khi mở, nói ra, “Anh - - anh - -”
Hữu Hữu sợ hãi ngẩn ra!
Hơi thở của cậu giống như dừng lại, cẩn thận nghe, Tiểu Nguyệt Dao cực kỳ cho cậu mặt mũi, vừa giơ cao bao lì xì, cái miệng nhỏ hồng hồng phun bọt nước, vừa nói, “Anh - - anh - -”
“Oa!”
Hữu Hữu hưng phấn suýt chút nữa nhảy cao ba thước!
Tiểu Nguyệt Dao có lẽ còn chưa hiểu rõ, từ ‘Anh’ này, rốt cuộc có ý nghĩa gì!
...