Chương 1234: Đưa Em Đi, Có Được Không?


...

Mà anh ta cũng lập tức vào Mộ thị, trở thành trợ lý của Mộ Nhã Triết.

Cho đến nay, trong mắt anh ta chỉ có mình cô ta.

Người đàn ông này sao lại ngốc như vậy?

Mộ Uyển Nhu đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh, mặt trời mọc lên từ hướng đông, nhưng mà trái tim của cô ta vẫn hãm sâu vào trong đêm đen, không thể nào thức tỉnh rồi.

Trái tim thật sự đã chết.

Còn không có chút sức sống.

Mộ Uyển Nhu cúi đầu, nước mắt giống như khô cạn, rốt cuộc không chảy ra một giọt!

Cô ta đột nhiên rút kim truyền dịch trên người ra, xoay người xuống giường.

Giống như không thấy đau, cho dù chạm vào miệng vết thương, máu thấm ra ngoài, chảy dọc theo quần áo xuống đùi, cô ta vẫn giống như bị tê liệt, không phát hiện ra đau đớn trên thân thể!

Mộ Uyển Nhu nghiêng ngả lảo đảo vài bước, thân thể khẽ lung lay, đỡ tường chậm rãi đi vào toilet.

Cô ta đi vào toilet, nhìn vào gương, bộ dạng tiều tụy và chật vật, nhất là đôi mắt, không có màu sắc kỳ ảo của sinh mệnh!

Một cái chớp mắt, trước mắt cô ta vậy mà sinh ra ảo giác.

Trong gương, Ngải Luân đối mặt với cô ta, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, dường như muốn cô ta hãm sâu vào đó.

“Uyển Nhu, đi theo anh, có được không? Chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay, sống những ngày hạnh phúc! Có được hay không?”

Có được hay không?

Có được hay không? …

Anh ta dịu dàng hỏi.

Nước mắt Mộ Uyển Nhu tràn ra, cô ta nhịn không được vươn tay về phía anh ta, đầu ngón tay chạm vào mặt gương, giống như có thể chạm đến nhiệt độ của anh ta.

“Được ạ.”

Mộ Uyển Nhu cười, trong mắt phảng phất dịu dàng như nước chảy.

Cô ta đột nhiên lưu luyến dán sát mặt vào mặt gương, như rúc vào lòng anh ta vậy, giọng nói yếu ớt nỉ non: “Ngải Luân, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi! Đừng rời khỏi em… Là em hại anh, em có lỗi với anh, tha thứ cho em có được không…”

“…”

Mộ Uyển Nhu khổ sở khóc lên: “Ngải Luân, em sai rồi, tha thứ cho em có được không? Mang em đi có được không?”

“Đứa ngốc.” Ngải Luân cười, đôi mắt mềm mại, “Đưa tay cho anh, anh mang em đi.”

“Dạ…”

“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, vĩnh viễn…”

Mộ Uyển Nhu cười buồn rầu, trên mặt vẫn có chút nhiệt độ, gật đầu thật mạnh “Dạ!”



“Tứ gia, mấy tên thuộc hạ gửi tin tức đến, đến giờ vẫn không tìm được tung tích hai đứa bé, có khả năng là lành ít dữ nhiều.”

“Có ý gì?” Mộ Liên Tước híp híp mắt, nắm chặt di động.

“Đứa bé bị cướp trên đường đi, xảy ra tai nạn lật xe, dầu chảy ra nên nổ mạnh, lúc chúng tôi đuổi đến nơi, xe đã rơi xuống vách núi, lúc vớt xác, thăm dò hiện trường, phát hiện dọc theo đường đi có dấu vết đuổi theo! E là đã trải qua một cuộc đọ sức!”

“Xe rơi xuống vách núi sao?” Mộ Liên Tước cả kinh, rõ ràng là không nghĩ đến.

“Dạ!”

“Như vậy, khả năng hai đứa bé còn sống là bao nhiêu?”

“Tỷ lệ phần trăm rất ít, hi vọng còn sống cực kỳ xa vời! Bốn phía xung quanh đó đều là núi, một khi rơi xuống vách núi, căn bản không có khả năng sống sót!”

“Sao cậu có thể chắc chắn, bọn chúng rơi xuống vách núi hả?”

“Cho dù không rơi xuống vách núi, muốn rời khỏi nơi đó tất phải đi qua một cánh rừng, nơi đó dã thú thường xuyên lui tới, còn trong đêm khuya thì rất lạnh, hi vọng sống lại càng xa vời!”

Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng: “Cho dù sống hay chết, phải nhanh chóng tìm thấy hai đứa bé đó! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

...