...
Đừng trừng mắt nhìn anh ta có được hay không? Làm ơn làm ơn!
Anh ta cũng cực kỳ vô tội mà.
Trong đôi mắt lạnh như băng của Mộ Nhã Triết, Hoa Cẩm mặc niệm chú đại bi trong lòng.
Vân Thi Thi ở bên canh trêu chọc nói, “Cũng không biết Hoa Cẩm bị sao, đột nhiên thèm ăn kem, em nghĩ vừa đúng lúc ngủ không được, cùng hắn đi ra ngoài tìm đồ ăn! Ha ha!”
Mộ Nhã Triết cũng bắt chước cô cười lạnh, “Ha ha.”
Vân Thi Thi, “…”
Hoa Cẩm, “…”
Cả hai người đều lặng lẽ cầu xin ở trong lòng, anh đừng nở nụ cười như vậy.
Khóc còn tốt hơn cười.
Vân Thi Thi chột dạ, lại nghe Mộ Nhã Triết ngồi bên cạnh Hoa Cẩm, xoay người nhìn về phía anh ta, lười biếng mà chống tay lên má, nhìn anh ta, như là trưởng bối mến yêu nhìn vãn bối.
Hoa Cẩm mất tự nhiên đứng dậy.
“ Anh rể, làm sao vậy ạ?”
Mộ Nhã Triết nhìn hoa Cẩm, giọng nói trở nên ôn nhu, “Thích ăn kem như vậy sao?”
Giọng điệu ôn nhu như vậy, nhưng mà lọt vào trong tai, lại rét lạnh muốn chết.
Cảm giác ánh mắt anh và lời nói, có hàm ý khác.
Hoa Cẩm nhịn không được rùng mình một cái, kiên trì mà gật gật đầu, “A.”
“Tốt lắm”
Mộ Nhã Triết đột nhiên đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Hoa cẩm cũng không thèm quan tâm anh đi nơi nào, đi làm gì, khẩn trương túm lấy ống tay áo Vân Thi Thi, vẻ mặt cầu xin hỏi, “Chị, phải chống lưng giúp em đấy! Anh rể tàn bạo như vậy, không biết sẽ dạy dỗ em thế nào đâu! Không phải là anh ấy đi lấy roi tới đánh em đấy chứ?”
“Chắc không phải đâu? Trước mặt công chúng anh ấy sẽ không xuống tay với em.”
Vân thi Thi cũng khẩn trương, dừng một chút, rồi vội vàng an ủi anh ta, “Em yên tâm, anh rể em cực kỳ ôn nhu, anh ấy không chửi, lại càng không đánh em, nếu anh rể dám đánh em, chị nhất định đứng trước người em ngăn cản!”
“Thật sao?”
Hoa Cẩm nửa tin nửa ngờ, liền nghe tiếng bước chân ở phía sau truyền đến, anh ta nghi hoặc mà quay đầu lại, thấy Mộ Nhã Triết ôm hai thùng kem trong tay đi tới bên canh anh ta, đặt ở trước mặt anh ta.
“Cậu ăn đi anh mời.”
Toàn thân Hoa Cẩm hóa đá.
Nhìn hai thùng kem ước chừng có năm hộp nhỏ!
Ánh mắt Hoa Cẩm nhìn vào hư không, Mộ Nhã triết ngồi đối diện với anh ta, bình tĩnh mà nhìn anh ta.
“Ăn đi nếu không đủ anh sẽ mua thêm, anh mời.”
“…”
Hoa Cẩm miễn cưỡng nói, “Nhiều như vậy, em ăn sao hết?”
Vân Thi Thi không nhìn thấy, chỉ nghe thấy giọng điệu của Hoa Cẩm như sắp khóc đến nơi.
“Không phải cậu nói muốn ăn sao?”
Mộ Nhã Triết mỉm cười sâu xa, “Nếu không ăn …”
Hoa Cẩm nâng mắt nhìn anh.
Lại nghe thấy âm thanh rét lạnh Mộ Nhã Triết, “Nếu không ăn, cũng đừng trách anh không khách khí.”
“…”
…
Từ đầu đến cuối, Vân Thi Thi nghiêm chỉnh, cô không nhìn thấy gì, Mộ Nhã Triết ngồi đối diện với Hoa Cẩm, một tay nâng một hộp kem, tay kia cầm thìa, xúc từng miếng nhét vào miệng Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm không có bất kỳ phản kháng gì, nhớ lại lời uy hiếp của anh, cảm thấy vẫn nên ăn kem thì hơn!
Vì thế, anh ta kiên trì, ăn hết một miếng lại một miếng, thời tiết vẫn cứ nóng, ăn hết một thùng kem, hàm răng vì lạnh mà đóng băng.
Mộ Nhã Triết vân đạm phong khinh mở ra một hộp kem khác, đem tất cả kem đưa tới miệng anh ta, nhàn nhạt ra chỉ thị, “Ăn.”
“Hu hu…”
Khóe mắt Hoa Cẩm bắt đầu co giật, ăn một miếng, cả người cũng không tốt.
Anh ta liếc nhìn kem ở trên bàn, trong lòng ai oán, không phải là muốn anh ta ăn hết đống kem này đấy chứ?
...