Chương 1616: Cầu Hôn (4)


...

khi bánh xe chậm rãi quay đến giữa không trung, nhìn thấy cảnh đẹp hùng vĩ của khu cổ tích không còn sót gì.

Hai người ngồi trong khoang hành khách rộng rãi, vẻ mặt Vân Thi Thi lộ ra vui vẻ.

"Mộ Nhã Triết, đây đều là anh chuẩn bị sao?"

Mộ Nhã Triết thấy cô giống như đứa trẻ, không khỏi bật cười hỏi: "Lần đầu ngồi sao?"

"Ừm..."

Vẻ mặt Vân Thi Thi hơi đổi, có vẻ hơi cô đơn, thất bại bĩu môi: "Lần đầu ngồi, trước kia không có cơ hội ngồi qua. Chỗ như khu vui chơi, rất ít dịp có thể tới!"

Anh ưu nhã nhích lại gần: "Thích không?"

Vân Thi Thi thỏa mãn cười một tiếng: "Thích lắm! Thật sự rất thích!"

Trong lòng mỗi cô gái, đều cất giấu một giấc mơ được làm công chúa, mơ từ cô bé lọ lem gặp được hoàng tử.

Vân Thi Thi cũng không ngoại lệ.

Nhưng chung quy truyện cổ tích vẫn là truyện cổ tích, mơ tưởng cuối cùng chỉ là mơ tưởng mà thôi.

"Cái xe ngựa kia thật sự rất xinh đẹp, giống như trong truyện cổ tích! Anh xem qua cô bé lọ lem sao?"

"Không đúng, xe ngựa của cô bé lọ lem, là bà tiên dùng bí ngô biến thành..."

...

Mộ Nhã Triết chỉ yên lặng nhìn cô hưng phấn khoa tay, yên lặng không nói.

Vân Thi Thi thì vẫn còn nói: " Khi còn bé, cũng ảo tưởng qua, khi màn đêm buông xuống, khi ngồi trên đỉnh bánh xe quay, có thể ở cùng hoàng tử ngồi nhìn trời sao xinh đẹp."

Sau đó, cô lại xấu hổ khi nói ra khỏi miệng.

Khi bánh xe quay dừng trên đỉnh cao nhất, trên bầu trời nở rộ pháo hoa chói lọi, hoàng tử lấy ra một chiếc nhẫn kinh cương lấp lánh, cầu hôn với cô, đồng thời hôn cô ở trong màn đêm tuyệt đẹp...

Những ảo tưởng đẹp đẽ này, cô chỉ giấu ở trong nhật ký.

Cô có chút ngượng ngùng cười: " Nhất định giấc mơ kia rất ngu ngốc? Em cũng cảm thấy như vậy..."

Mộ Nhã Triết mỉm cười, cúi đầu xuống, tiện tay châm một điếu thuốc ngậm ở khóe môi, đến mắt cũng mang ý cười, lại để cho tim của cô đập thình thịch.

Gương mặt Vân Thi Thi bỗng nóng bỏng, chột dạ hiện trên mặt, nhưng lại len lén liếc mắt qua, đánh giá anh.

Anh bình thường, rất thích áo sơmi màu đen, vậy mà hôm nay một thân trang phục quý tộc, lại hết sức oai hùng tuấn mỹ.

Đến mức, cô có chút xấu hổ nhìn anh.

Mộ Nhã Triết dựa vào chỗ ngồi, da thịt trắng nõn không tì vết, ánh mắt nhu hòa rủ xuống, sương mù lượn lờ ở giữa, lông mi dài nhỏ xen lẫn.

Khóe môi của anh có lúm đồng tiền nhạt, cười rộ lên rất đẹp, lộ ra vài tia tươi mát và tinh khiết, vẻ mặt lại không thay đổi hoàn toàn tương phản bộ dạng, khiến cho người không tự chủ được muốn thân cận.

Không biết vì cái gì, cô cũng không thích đàn ông hút thuốc, nhưng lại không ghét anh, thậm chí có chút si mê bộ dạng lúc anh hút thuốc.

Vân Thi Thi nhìn chằm chằm qua, lại không tự chủ được cong khóe môi lên.

Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nâng mí mắt, dù bận vẫn ung dung nhìn qua cô.

Vân Thi Thi khẽ giật mình, bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện bất tri bất giác, bánh xe đã quay đến chỗ cao nhất.

Cô hưng phấn đứng dậy, trèo tại bệ cửa sổ, ngẩng mặt nhìn lên bầy trời, kinh diễm tán thưởng một tiếng.

"Thật đẹp!"

Vân Thi Thi vui vẻ giống như một đứa bé nở nụ cười.

Mộ Nhã Triết hít một hơi thuốc, dập tắt thuốc, hững hờ đứng dậy, chậm rãi đến gần cô.

Ý thức được động tĩnh sau lưng, Vân Thi Thi mỉm cười quay sang, bỗng nhiên, hàm dưới bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên.

Tuấn nhan hoàn mỹ của Mộ Nhã Triết mập mờ xích lại gần, môi mỏng nhẹ nhàng che đi khóe môi cô...

...