...
Mộ Nhã Triết khẽ nhếch môi, mặc dù biết đây chỉ là diễn, nhưng vẫn không tránh khỏi đau lòng.
"Đi thôi.”
Anh mới vừa xoay người, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng một cái vang dội.
"Bốp - - "
Tiếng vọng không ngừng vang trong tầng hầm trống trải.
Mộ Nhã Triết dừng chân, bả vai lập tức cứng lên, anh xoay người, lại vừa lúc thấy Vân Thi Thi bị Nhan Băng Thanh hung hăng bạt tai.
Một bạt tai kia, dường như khiến cả người cô đều lung lay, tóc rơi xuống sườn mặt, trông rất chật vật.
Mộ Nhã Triết nhếch môi, trong nháy mắt, toàn thân phát ra khí lạnh làm người khác rét run.
Mẫn Vũ trông thấy cảnh này, hô hấp hơi ngừng lại.
...
Một tát này đánh xuống, Vân Thi Thi cảm giác bên tai nổ tung một hồi sấm sét, ầm ầm rung động, bên tai truyền đến từng cơn đau đớn, trong nháy mắt, thanh âm trên trời dưới đất đều không còn.
Cô cái gì cũng không nghe thấy nữa rồi.
Nhan Băng Thanh giống như không nhận thấy vẻ mặt trắng bệch của cô, giậm chân, hô lên: "Đạo diễn Lâm, làm sao bây giờ!"
Lâm Phượng Thiên tức giận tới cực điểm, không kiên nhẫn quát: "Mẹ nó! Cô lại làm sao? Nếu không diễn được thì cút đi, không cần ở lại!"
Nhan Băng Thanh lại vô tội tủi thân nói: "Vân Thi Thi cô xem đi, trạng thái của cô cứ tự do như vậy, làm sao tôi có thể đọc thoại! Cô rõ ràng không phối hợp với tôi!"
Mộc Tịch ngồi một bên khiếp đảm, sợ một giây sau Vân Thi Thi sẽ ngã xuống.
Nhưng cô lại vô cùng hy vọng, Vân Thi Thi cứ như vậy mà ngã xuống đi, khỏi phải tiếp tục chịu khổ!
Nhan Băng Thanh này luôn mồm nói Vân Thi Thi không phối hợp, cũng không nhìn xem cô ta xuống tay bao nhiêu sức lực, ai có thể chịu đựng được?
Lâm Phượng Thiên nhẫn nhịn tức giận, nhìn Vân Thi Thi, ngay sau đó, ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Vân Thi Thi cố gắng chống đỡ thân thể vô lực, từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi mở to mắt.
Mọi người đều nhìn cô.
Mắt trái cô sưng một mảnh, làm cho người ta sợ hãi vô cùng!
Mồ hôi lạnh chảy xuống đôi má, chảy vào khóe miệng, mặn chát.
Mơ mơ màng màng.
Cả người run rẩy, dường như đứng không nổi nữa.
Trước mắt tối mờ, ngay sau đó, trời đất xoay chuyển.
Thân thể Vân Thi Thi lung lay, rõ ràng muốn ngã, tình trạng rõ ràng là không ổn.
Lâm Phượng Thiên đứng lên sau máy quay.
Nhan Băng Thanh cũng thấy khoé mắt Vân Thi Thi đỏ, ngượng ngùng cười nói: "Ôi trời, Thi Thi, thật xin lỗi! Tôi xuống tay có phải quá nặng hay không? Nhưng mà cũng không thể trách tôi được.”
Bỗng dưng, cô ta từ trên cao nhìn xuống, thấp giọng, ác độc nói: "Ai bảo cô có khuôn mặt khiến người ta chán ghét!"
Vân Thi Thi mờ mịt, hoàn toàn không nghe được giọng nói châm biếm của Nhan Băng Thanh.
Hơi thở toàn thân như bị đông lại, không thể thở được.
Bất giác, tất cả ý chí đều tan rã.
Thân thể của cô run rẩy một hồi, gót chân không đỡ nổi toàn thân, mỗi một dây thần kinh đều như bị đứt đoạn, giống như thuỷ triều đánh ập vào người cô!
Toàn thân Vân Thi Thi mềm nhũn, ngã về sau.
"Thi Thi...”
"Thi Thi...”
Dường như có vô số người đang gọi tên cô.
Cố Tinh Trạch cũng không thể mặc kệ ngồi xem, thấy cô ngã trên đất liền vội vàng đi đến.
Mới được vài bước liền bị một sức mạnh kéo lại ra phía sau!
...