...
Nhưng một phút đồng hồ chớp mắt qua đi, dù cậu mệt mỏi thở hồng hộc, song cuối cùng chỉ đạt 300 điểm, miễn cưỡng đạt được hơn nửa.
Hữu Hữu bĩu môi, rõ ràng không vui.
Thể lực của cậu không thể theo kịp.
Như thế một hồi, hơi thở của cậu dồn dập, sắc mặt hồng lên, hiển nhiên cực kì mệt mỏi.
“Anh trai, khăn tay cho anh nè!” Thiên Thiên đứng bên cạnh, thẹn thùng đưa khăn tay ra trước mặt cậu.
Hữu Hữu nhìn cô bé, khóe môi co giật, nhận lấy khăn tay, miễn cường mỉm cười: “Cảm ơn.”
Không cười thì thôi, vừa cười một cái, cả trời đất như mất đi màu sắc, lúm đồng tiền xinh như hoa, khiến Thiên Thiên đầu óc choáng váng, nháy mắt, mặt đỏ như quả hồng chín!
“Không, không không không, không cần cảm ơn!” Thiên Thiên mặt đỏ tim đập, rõ ràng đã bị nụ cười của Hữu Hữu giết chất trong tích tắc.
Lập tức hóa thân thành người si mê tiểu nam thần.
Khương Lê đứng bên cạnh lập tức chụp bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè, viết: “Con gái và tiểu nam thần của cô ấy thật xứng đôi, hì hì.”
Bạn cùng lớp vốn đang ồn ào, Khương Lê cho thêm một cú, tin nhắc bùng nổ như pháo.
“Khương Lê, cậu hỏi chút xem, tháng sau họp lớp, Vân Thi Thi có thể tham gia được không?”
“Khương Lê?!?”
“Người đâu rồi???”
“????”
“Khương Lê, tháng sau lớp chúng ta họp lớp thường niên, cậu nhất định phải mời Vân Thi Thi tới nha!!!”
“...”
Khương Lê trả lời: “Chắc chắn người ta không rảnh đâu.”
“Mình mặc kệ, nhiệm vụ gian khổ như thế giao cho cậu đó!”
Khương Lê khó xử ngẩng đầu, thấy Vân Thi Thi đã đứng trước rổ ném, dùng vé khách quý đổi lấy cơ hội chơi lần nữa, khi sắp đếm thời gian, cô nhìn thoáng qua phần thưởng bày trên kệ, trong mắt dấy lên ngọn lửa chiến đấu, nóng lòng muốn thử!
“Vút ---------“
“Vút ---------“
“Vút ---------“
Ba phát đầu tiên, đều trúng hết.
Đám người vây xem đều bộc lộ sự kinh ngạc, khiếp sợ hoặc là tiếng cổ vũ.
Ban đầu bọn họ bị sắc đẹp của Vân Thi Thi hấp dẫn, tuổi còn trẻ, thanh lệ thoát tục, còn là một bà mẹ trẻ, rất có khí chất ngôi sao, dù chỉ mặc đồ mẹ con đơn giản nhưng khí chất xuất chúng, thu hút sự chú ý.
Nhưng không ngờ công phu ném bóng cũng không hề thua đàn ông!
Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của cô, cánh tay gầy nhỏ, vòng eo mảnh dẻ, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, dù sao ném bóng cũng cần vận động thể lực, không ngờ cô ấy vừa ra tay đã bách phát bách trúng!
Nhưng họ không biết rằng, khi còn học cấp ba, Vân Thi Thi nằm trong đội bóng rổ nữ của trường, bởi vậy trò chơi ném bóng đối với cô mà nói, không phải quá khó khăn.
Nhưng mặc dù kĩ năng ném bóng không tệ, nhưng thời gian một phút đồng hồ, liên tục ném bóng không ngừng, cánh tay dần ê ẩm, trở nên nặng nề.
Cuối cùng, kết quả 495 điểm, còn kém 5 điểm.
Sắc mặt Vân Thi Thi vô cùng khó coi.
Vân Thiên Hữu vừa tiếc hận, vừa đau lòng nhíu mày, vội bước đến đưa nước khoáng cho cô: “Mẹ, uống nước, nghỉ ngơi chút đi!”
“Ừ! Lát nữa quay lại!” Hiển nhiên Vân Thi Thi không chịu thua, nhận lấy chai nước uống ực một hớp, chuẩn bị tái chiến lần nữa.
“Được rồi, mẹ, con không cần món đồ chơi kia nữa.”
Hữu Hữu nhìn cô nhễ nhại mồ hôi, cực kì đau lòng.
...