...
Mộ Nhã Triết và Tống Ân Nhã một trước một sau trở lại phòng bệnh, người nhà họ Tống đều lục tục chạy tới.
Tống Ân Hi bây giờ là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, tiểu công chúa được cưng chiều trong lòng bàn tay, nghe thấy cô nhóc xảy ra chuyện, Tống Vân Tích cùng Giang Khởi Mộng đều vội vã chạy tới.
Trong phòng bệnh, Tống Ân Hi vẫn cứ khóc nháo không ngừng, thấy anh trai và mẹ đều đến, lúc này công lực làm nũng của cô nhóc càng lợi hại, ở trong ngực Giang Khởi Mộng không ngừng phát ra tính khí, nước mắt lưng tròng, đôi mắt sưng đỏ không thể tả.
Giang Khởi Mộng đau lòng cực kỳ, thấy sau gáy Tống Ân Hi bị mất một mảng tóc, vết thương khâu mấy mũi, lờ mờ còn rướm máu, nhất thời lòng như đao cắt, đau lòng đến mức con mắt cũng ướt át.
Tống Vân Tích đứng ở một bên, không ngừng dụ dỗ.
Hắn rất yêu thương cô em gái này, từ khi hắn sinh ra, hắn liền cưng chiều cô nhất.
Ngày thường hắn bận rộn công việc, nên chăm sóc cô em gái nhỏ này không được chu đáo, bỏi vậy hắn xoa dịu, cô nhóc này cũng không cảm kích.
Giang Khởi Mộng không ngừng dỗ dành cô, nhưng Tống Ân Hi lại không chịu nhượng bộ.
Giang Khởi Mộng cùng Tống Vân Tích thực sự không thể làm gì.
Tống Ân Hi nhìn thấy Mộ Nhã Triết đến, lập tức muốn thoát khỏi ôm ấp của Giang Khởi Mộng, nhìn về phía Mộ Nhã Triết ăn vạ mở ra hai tay: "Chú Mộ ôm, chú Mộ ôm một cái!"
Nhìn thấy Mộ Nhã Triết, tuy trong lòng Giang Khởi Mộng có chút oán trách anh, nhưng suy cho cùng nhà họ Mộ và nhà họ Tống qua lại thân thiết, mấy đời thân nhau, bởi vậy mặc dù có chút oán giận anh, nhưng ở bề ngoài, vẫn duy trì khuôn mặt rất khách khí, rốt cuộc cũng không có làm quá ầm ĩ.
Nếu không thì, mặt mũi hai nhà đều tiến thoái lưỡng nan. Đối phương, đều muốn giữ lại mặt mũi.
Thế là, Giang Khởi Mộng khách khí nói: "Nhã Triết, cậu đến rồi?"
"Ừm. Dì Giang!" Mộ Nhã Triết gọi một tiếng.
Trên mặt Tống Vân Tích rất không tự nhiên gọi một tiếng: "Anh... Mộ!"
"Ừm." Mộ Nhã Triết đáp lại một tiếng, xem như không thấy khó chịu trên mặt Tống Vân Tích.
Tống Vân Tích chỉ nhỏ hơn anh bốn tuổi, nhưng bối phận của Mộ Nhã Triết lại lớn hơn anh ta cả một đoạn dài, đối với Tống Vân Tích kiêu căng tự mãn mà nói, một tiếng "anh Mộ", quả thực khi gọi có chút khó chịu.
Nhân lúc Giang Khởi Mộng không chú ý, Tống Ân Hi lập tức từ trên người bà ta nhảy xuống, chui vào trong ngực Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết cũng hết cách nên giữ lấy cô nhóc, ôm cô lên, đối với Tống Ân Hi, bây giờ trong lòng anh có chút phức tạp.
Trong lòng, vẫn mong nhớ Tiểu Dịch Thần vô cùng.
Một mực chờ đợi điện thoại của cậu nhóc, lại chậm chạp không gọi tới, tên nhóc này còn tức giận với anh?!
Trong lòng không yên, Tống Ân Hi ở trong lồng ngực của anh có chút bất an đẩy tới đẩy lui, hiển nhiên là bị ủy khuất, muốn được anh an ủi.
Nhưng bây giờ anh không có tâm tư gì đến đối phó với cô nhóc được nuông chiều này.
Tống Ân Hi suy sụp nhìn gò má của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oan ức.
Vẻ mặt Giang Khởi Mộng có chút lúng túng, nở nụ cười nói: "Ai nha! Cậu xem, đứa nhỏ này, bị thương còn không an phận. Bất quá, Ân Hi đặc biệt thích kề cận cậu, cũng không biết tại sao!"
Mộ Nhã Triết sờ sờ đầu cô nhóc, không hề nói gì.
Tống Ân Nhã cũng ở một bên phụ họa: "Đúng nha, Ân Hi thích chú Mộ nhất, có đúng hay không?"
Tống Ân Hi lập tức vui vẻ nói: "Ừ! Ân Hi thích chú Mộ nhất! Ân Hi thích chú Mộ nhất!"
Nói xong, ngọt ngào tựa đầu trong ngực Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, từ đầu đến cuối, dáng vẻ của anh đều có chút mất tập trung.
Tình cảnh trong lúc nhất thời, khó tránh khỏi có chút lúng túng!
...