...
Vân Thi Thi cũng kích động: "Tiếu Tuyết, cậu tỉnh lại đi, đừng vì loại đàn ông này mà lao đầu vào lửa!"
"Đừng nói nữa!"
Vẻ mặt Tiếu Tuyết xanh mét, cô ấy đứng lên, trừng mắt nhìn cô, dường như không khống chế được: "Anh ấy sẽ không đối xử với tớ như vậy! Thi Thi... Cậu đừng có như vậy..."
Vân Thi Thi đã lường trước được phản ứng của cô ấy, nhưng không nghĩ tới cô ấy sẽ kích động đến mức này.
Cô nhíu mày lo lắng, vội vàng nói: "Tiếu Tuyết, chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi, tớ chắc chắn sẽ không hại cậu, không phải sao?"
"Thực xin lỗi..." Lúc này trong lòng Tiếu Tuyết vô cùng rối loạn, vuốt vuốt mái tóc hỗn loạn, bỗng nhiên cầm lấy bao tay trên sofa, nói với Vân Thi Thi: "Thật xin lỗi, tớ... Tớ không thoải mái, tớ đi trước..."
Nói xong thì lập tức xoay người, cũng không để ý phản ứng của Vân Thi Thi, chật vật chạy ra ngoài, dáng vẻ hệt như một tên lính đào ngũ.
Cô ấy bước vội, đầu óc trống rỗng, va phải nhân viên phục vụ.
"Rầm - - "
Cà phê và bánh ngọt rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Tiếu Tuyết gấp đến mức muốn khóc, chẳng quan tâm gì nữa, chật vật chạy ra khỏi quán cà phê.
Vân Thi Thi lo lắng đuổi theo, thấy phục vụ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt từng mảnh vụn, lập tức lên tiếng giải thích: "Thật xin lỗi! Ngại quá, gây phiền toái cho mấy người rồi."
"Không sao đâu..."
Phục vụ ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Thi Thi, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Mới vừa rồi Vân Thi Thi ngồi ở chỗ kia, bởi vì ngọn đèn chiếu lên sườn mặt nên không nhận ra, bởi vậy lúc này người phục vụ mới vui mừng kêu to: "Trời ạ! Cô... Vân Thi Thi?! Cô là người diễn vai Doãn Hạ Thuần sao?"
"Tôi..."
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Tiếu Tuyết ngoài cửa, muốn đuổi theo nhưng cánh tay lại bị người phục vụ túm chặt lấy.
Cô ta tỏ vẻ sùng bái: "Vân Thi Thi, tôi fan trung thành của cô! Phim của cô, ta đã xem vài lần, tôi có thể chụp chung với cô một bức ảnh được không? Hoặc là, cho tôi xin chữ ký!"
"Thật xin lỗi, tôi còn có việc."
Vân Thi Thi lấy hai tờ một trăm đồng nhét vào trong tay cô ta, sau đó vội đuổi theo Tiếu Tuyết, nhưng mà lúc đẩy cửa ra thì lại thấy Tiếu Tuyết đã khởi động xe, phóng đi mất rồi.
"Tiếu Tuyết - -!"
Vân Thi Thi đuổi theo vài bước, nhưng mà chung quy không thể đuổi kịp, đành phải bất lực nhìn chiếc xe càng lúc càng xa.
Cô ảo não vuốt tóc, cắn môi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
...
Dọc đường đi, Tiếu Tuyết phóng rất nhanh, từ trước đến nay không sao nhưng giờ phút này lại không thể điều khiển được chiếc xe.
Dù vậy, cô ấy vẫn giẫm chân ga, phóng rất nhanh, cuối cùng, dừng lại trước một biệt thự, cô xuống xe, đi đi lại lại trước cổng.
Cao Nam ở nơi này.
Trong lúc vô thức cô ấy đã lái xe đến đây, bởi vì trong tiềm thức cô ấy rất muốn gặp anh ta.
Nhưng mà xe dừng lại rồi thì cô ấy lại hơi do dự, không biết có nên hỏi rõ Cao Nam về chuyện này không!
Những gì Vân Thi Thi nói đều là sự thật sao?
Bỗng nhiên cô ấy giống như con rùa rụt cổ, không dám bước chân đi vào, bởi vì cho dù sự thật có như thế nào, những gì Thi Thi nói là thật hay giả, thì cô ấy đều không cách nào đón nhận kết quả!
Nếu như chuyện này là thật, vậy thì người đàn ông mà cô ấy yêu, giống như Thi Thi đã nói, đã phản bội cô ấy, chê bai cô ấy, khinh thường cô ấy!
...