...
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt sắc bén.
"Thụ thai?"
"Ừm."
"Anh chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn."
Mẫn Vũ nói, bỗng dưng đi tới, xoay người, ghé vào tai của anh, nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết càng băng lãnh, trong mắt bắn ra hàn ý làm người ta sợ hãi.
Mẫn Vũ đứng dậy, trong lòng run sợ quan sát sắc mặt của anh.
Mộ Nhã Triết lại cười lạnh một tiếng.
"Cô ta điên rồi."
Cô ta làm như thế, không thể nghi ngờ là xúc phạm đến nghịch lân của anh rồi.
Ngây thơ.
Cho là kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận, cho nên không có sơ hở nào.
Coi anh là đồ trang trí à.
Còn muốn giấu giếm, sau lưng anh, chơi trò này.
Cho dù là thành công thì đã sao?
Chẳng lẽ còn trông cậy vào anh sẽ nhận sao.
Buồn cười.
Cô ta đã làm như thế, chính mình đã muốn vun trồng mầm tai hoa kiểu này, như vậy anh liền không ngại tiếp tới cùng.
"Biết được tin tức này, chúng tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc."
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Quyết không thể để cho cô ta đạt được mục đích."
"Vâng, hiểu rõ, tôi sẽ dựa theo ý của anh mà làm."
"Phía nhà họ Tốn biết tin tức này chứ?"
"Nói chung không biết, cô ra che giấu bất kỳ ai, gồm cả nhà họ Tống."
"A!"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên đem văn kiện đập trên bàn, ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần nửa ngày, bỗng dưng, mở to mắt, sắc bén.
"Tới đây."
Mẫn Vũ lập tức đi qua, cung kính cúi người.
Mộ Nhã Triết ở bên tai anh ta dặn dò vài câu, lập tức phất tay: "Lập tức dựa theo căn dặn của tôi mà làm."
"Vâng."
Mẫn Vũ gật gật đầu, vẻ mặt vội vàng rời khỏi văn phòng.
Mộ Nhã Triết ánh mắt u lãnh cầm lấy văn kiện trên bàn, khóe môi phác hoạ độ cong lạnh lẽo.
Đã, cô làm như thế, như vậy anh cũng không ngại —— nhổ cỏ tận gốc!
...
Nước Mỹ, thành phố Baltimore bang Maryland.
Bệnh viện John Hopkins.
Tống Ân Nhã đứng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm, mặt cửa sổ phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô ta, lộ ra không có sức sống.
Đến nước Mỹ ngày thứ ba, cô được sắp xếp ở bệnh viện, tuân theo nhắc nhở của bác sĩ, nỗ lực điều trị sức khỏe, chờ đợi thời cơ tốt nhất để thụ thai.
Tình trạng sức khỏe của cô bây giờ không được tốt, cho nên cần điều trị một quãng thời gian.
Nhưng cô ta lo lắng, thời gian kéo càng lâu, càng dễ dàng bại lộ hành tung.
Nhất định phải kịp trước anh, hoàn thành chuyện này.
Cô biết, lần này, là được ăn cả ngã về không.
Không có chỗ cho thất bại.
Trên thực tế, chuyện này, cô sớm đã có kế hoạch, chỉ là một mực do dự, rốt cuộc có nên làm như thế hay không.
Có thể trải qua một lần kia, thấy được nhẫn tâm của Mộ Nhã Triết, cô liền hạ quyết tâm, cho dù là được ăn cả ngã về không, cũng phải đem chuyện này tiến hành.
Cô không làm kinh động bất cứ kẻ nào, cho dù là Tống Vân Tích, Giang Khởi Mộng, cũng không có bất kỳ thông báo gì, rời khỏi bệnh viện, lặng lẽ leo lên máy bay bay đến Mỹ, dứt khoát mà làm đến cùng.
Ý nghĩ này, không phải xuất hiện trong vòng một đêm.
Kỳ thật trước đó, cô cũng đã liệt kê kế hoạch kín đáo, mọi thứ đã sắp xếp thoả đáng.
Thân phận của cô ta, có thể nói là một đường thông suốt, căn bản không có bất cứ lực cản gì, dựa vào nhân mạch lớn mạnh trong nước, cơ hồ là không uổng phí bất cứ khổ tâm gì lấy được thứ cô ta muốn.
Trước mắt, liền đợi đến khi cô ta chữa trị khỏi, vào thời điểm tốt nhất để thụ thai, tiếp nhận thụ tinh nhân tạo.
Cô ta tự nhận kế hoạch kín không kẻ hở, mọi thứ đều khẩn trương mà có thứ tự tiến hành.
Quyết không cho phép bất cứ kẻ nào gây ra rủi roc ho cô ta, chuyện này chỉ có thành công, không cho phép thất bại!
Cô ta đã không có đường lui, chỉ có thể lòng không suy nghĩ mà hướng về phía trước!
Cửa bị gõ vang.
Tống Ân Nhã cũng không quay đầu lại, dùng tiếng Anh thuần thục đáp lại: "Mời vào."
...