Chương 482: Tin tưởng hữu hữu được không?


...

“Chờ con đấy!” Vân Thi Thi giọng lạnh lùng nói. Giờ phút này, cậu có làm nũng cũng không có tác dụng. Cô giận dữ hỏi: “Con đi đâu thế?”

“Con ra vườn tản bộ thôi mà.” Vân Thiên Hữu hơi ngượng nghịu giống như đang làm sai chuyện gì đó, dáng vẻ có hơi luống cuống, trong lòng run sợ.

Thực tế là cậu đã làm sai chuyện.

Vân Thi Thi lạnh lùng nói: “Mẹ ra vườn tìm con nhưng không tìm được. Hữu Hữu, con tại sao lại nói dối mẹ?”

“Mẹ…” Vân Thiên Hữu hoảng sợ, cũng không biết mẹ từ lúc nào phát hiện mình không ở nhà, cũng không biết mẹ đã ngồi ở đây chờ cậu bao lâu.

Lúc cậu rời khỏi nhà đã rất cẩn thận không để xảy ra động tĩnh gì cả. Đảm bảo cho Vân Thi Thi không bị thức giấc, cậu mới rời khỏi nhà.

Sao lại…

Mẹ đã phát hiện từ lúc nào?

Vân Thi Thi không hề chớp mắt theo dõi cậu, gương mặt có sự tức giận và đau buồn lẫn lộn. Vân Thiên Hữu đi không bao lâu, cô đã đột nhiên tỉnh giấc, xuống giường rồi sang phòng tìm cậu để xem cậu có ngủ ngon không. Thế nhưng khi mở đèn lên thì không thấy ai trên giường nữa.

Cô sợ đến mức mất hồn mất vía, lại không dám kinh động Vân Nghiệp Trình, một mình đi tìm ở khắp nơi, thậm chí đến cả phòng trực ban của bảo vệ, dùng phương pháp xem camera theo dõi mới phát hiện cậu đã leo lên một chiếc xe rời đi.

Nhìn thấy cậu không chút do dự lên xe, không hề bị người nào ép buộc cũng không có tranh chấp gì cả, cô mới loại trừ khả năng bị bắt cóc.

Biển số xe cô cũng nhớ rõ, nhưng nửa đêm canh ba như vậy, cô nghĩ, một đứa trẻ chịu lên xe, với tính cách của Hữu Hữu, có lẽ sợ cô lo lắng nên nhất định sẽ quay về trước bình minh.

Vì thế cô đã nhẫn nại chờ ở phòng khách.

Vân Thiên Hữu có chút chột dạ nhìn mẹ, vẻ mặt tiều tụy cùng bất an của mẹ khiến cậu có chút lo lắng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng! Hữu Hữu không làm việc gì xấu cả! Hữu Hữu chỉ là…”

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý.

Cũng không thể nào nói thật với mẹ được!

Ngay cả đến thân phận hiện giờ của mình cậu cũng không nói với mẹ được thì chuyện xảy ra ngày hôm nay, làm sao dám nói?

“Hữu Hữu, con có biết mẹ lo lắng cho con lắm không.” Vân Thi Thi nhìn thấy cậu không thốt nên lời, biết cậu sẽ không nói thật với mình.

Cô ngồi khụy xuống, ôm lấy bờ vai của cậu.

Vụ nổ súng ở công viên giải trí khiến cho cô vẫn còn sợ hãi, cô thật sự rất sợ Hữu Hữu lại xảy ra chuyện gì!

“Mẹ, Hữu Hữu khiến mẹ lo lắng rồi! Nhưng Hữu Hữu thề, Hữu Hữu sẽ không làm chuyện tổn hại đến mẹ! Mẹ yên tâm, tin Hữu Hữu có được không?”

Cho cậu thêm chút thời gian nữa, cậu nhất định sẽ nói thật với mẹ.

Nhưng hôm nay thì không được.

Vân Thi Thi nhìn cậu: “Nhất ngôn cửu đỉnh nhé!”

“Dạ! Nhất ngôn cửu đỉnh! Hôm nay là lần cuối cùng, sẽ không có lần sau nữa đâu ạ!” Vân Thiên Hữu ôm lấy gương mặt Vân Thi Thi, hôn một cái rồi an ủi nói: “Mẹ, chuyện hôm nay Hữu Hữu phải giữ bí mật, không thể nói cùng mẹ! Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, Hữu Hữu nhất định sẽ nói thật với mẹ! Mẹ cho Hữu Hữu thời gian được không?”

Vân Thi Thi bị vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thiên Hữu làm cho tức cười.

Còn nói cái gì mà đợi thời cơ chín muồi, cứ làm như có chuyện gì thật ấy!

“Được rồi, mẹ nhìn thấy con bình an vô sự thì yên tâm rồi! Nhưng mà hôm nay là lần cuối cùng, không được có lần sau nhé!” Vân Thi Thi bất mãn cảnh cáo cậu.

Mặc dù cô thật sự muốn biết tối qua cậu đã đi đâu, làm gì, nhưng cậu đã không chịu nói thì cô cũng không thể ép hỏi.

...