...
Cố Cảnh Liên không nói nên lời: “Trò chơi quỷ quái gì vậy, không chơi.”
Sở Hà nhíu mày, vừa định nói gì đó thì trên bục giảng, cô Tiết đã hô khẩu lệnh: “Mưa nhỏ!”
“Bốp bốp bốp…”
Đám nhóc rất hăng hái vỗ vai.
Một đứa nhỏ hơi chậm hiểu một chút, nghe thấy “mưa nhỏ” thì bèn vỗ vào chân.
Các phụ huynh mặc dù cảm thấy trò chơi vô cùng ấu trĩ, nhưng vì muốn phối hợp với con nhỏ nên cũng lần lượt làm theo động tác.
Chỉ có một mình Cố Cảnh Liên là vẫn ngồi tại chỗ, không động đậy.
Cô Tiết cười nói: “Cha của Tiểu Bảo không theo nhịp của mọi người rồi nha!”
Cố Cảnh Liên nhướng mày không quan tâm.
Quỷ quái.
Tiểu Bảo cười nói: “Cha, cha ngốc quá, trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết!”
Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn cậu: “Im miệng.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn im miệng.
Sinh Nhi ngồi ở phía trước nhìn thấy, lúng túng nói: “Tiểu Bảo, cha của cậu dữ quá!”
“Vậy sao?”
“Cha mình trước đến giờ chưa từng dữ qua với mình?”
Cố Cảnh Liên nhìn thấy hai đứa nhóc đang bình luận ở bên cạnh, châu đầu ghé tai nhau.
Phía sau, Sở Hà dùng ngón tay ấn ấn vào người anh, có chút tức giận nói: “Anh tới đây để tham dự họp phụ huynh hay là đến để ngồi không? Nếu đã đến rồi thì đừng có cứng nhắc như vậy nữa.”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Trước khi đến đây tôi đâu có nghe nói phải chơi trò chơi quỷ quái này?”
Tiểu Bảo đến gần anh khe khẽ nói: “Cha! Đừng ngại nữa! Nếu không mọi người sẽ cảm thấy cha ngốc, đến cả một trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết.”
Cố Cảnh Liên nhìn quanh, như Tiểu Bảo nói, nhìn thấy anh ngồi yên bất động, các bạn nhỏ khác đều đang thì thầm: “Cha của Tiểu Bảo ngốc quá!”
“Trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết, thật là xấu hổ.”
“Chẳng trách Tiểu Bảo lại ngốc như vậy…”
Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn, đứa trẻ vừa nói Tiểu Bảo ngốc lập tức bị mẹ bịt lấy miệng: “Suỵt! Đừng nói ra chứ!”
Dám nói con của anh ngốc?
“Bắt đầu rồi!” Sở Hà giục anh.
Cô Tiết lại hô khẩu lệnh: “Mưa bão!”
“Bộp bộp bộp…”
Tất cả mọi người đều dậm chân.
Cố Cảnh Liên đâm lao phải theo lao, cũng dậm chân cho lấy lệ, gương mặt vô cùng hậm hực.
Sở Hà cố lắm mới nhịn không cười!
Trời mới biết nhìn thấy người đàn ông này chơi trò chơi ấu trĩ như vậy thật là thú vị biết bao!
Nhất là gương mặt hậm hực của anh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi sung!
Dường như chỉ có trong cuộc họp phụ huynh của Tiểu Bảo mới có cơ hội nhìn thấy một đại ma vương chơi trò chơi ấu trĩ trước mặt đám nhỏ.
“Mưa vừa!”
“Bộp bộp bộp…”
“Mưa nhỏ!”
“Bộp bộp bộp…”
“Mưa bão!”
“Bộp bộp bộp…”
Đất rung núi chuyển.
…
Lúc nghỉ giữa giờ, trên hành lang, Cố Cảnh Liên mặt xanh mét tựa vào tường, nét mặt u ám.
Tiểu Bảo thương xót đứng bên cạnh, nói bằng giọng vô tội: “Thôi được rồi! Cha, đừng giận nữa! Lần sau không để cha chơi mấy trò vô vị như vậy nữa!”
“Không còn lần sau đâu.”
“Ưm…”
Nhóc mập kéo Lý Tiên Lai ra hành lang, nhìn thấy Tiểu Bảo đang ôm lấy chân dài của Cố Cảnh Liên làm nũng, nhóc mập chỉ Tiểu Bảo rồi nói: “Cha, chính là nó, nó tên là Cố Thừa Trạch, lúc nào cũng ăn hiếp con!”
Lý Tiên Lai nhìn sơ một lượt rồi vỗ vỗ vào đầu của nhóc mập, dặn dò nói: “Đợi xem biểu hiện của cha lát nữa, đừng nói gì cả, biết không?”
...