...
Toàn bộ đường biển đến đảo nhỏ được đóng lại, anh vận dụng mọi chi phí xông phá các tầng phong tỏa, cuối cùng cũng đến cảng.
Lúc ở cảng, sắp cập bến, lại bị nhân viên trên đảo nhỏ ngăn lại.
Lúc Cung Kiệt đi xuống tàu hàng, lập tức bị ngăn cản.
Cho dù đảo nhỏ có bố trí vệ sĩ, anh hoàn toàn không để vào mắt.
Anh mang theo một lực lượng lớn lính đánh thuê bên người, đột phá phòng thủ, chỉ cần vài phút đồng hồ là có thể tạo ra một con đường.
Nhưng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của chị gái, anh không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, lại càng không muốn trong ngày tốt như vậy lại dính vào máu, bởi vậy anh dùng trực thăng bay đến hội trường bữa tiệc.
May mà! Anh không đến muộn!
Tại thời khắc quan trọng của bữa tiệc, anh đến đúng lúc.
Mới đầu anh nghĩ có nên tham dự lễ đính hôn lần này hay không, anh từng đấu tranh rất nhiều lần.
Đến sao?
Nhưng anh không bỏ xuống được kẻ thù truyền kiếp.
Không đến sao?
Nhưng mà là ngày quan trọng của chị gái, anh không thể bỏ qua.
Anh đã bỏ lỡ cô 15 năm, còn có bao nhiêu cái 15 năm có thể bỏ qua nữa đây?
Anh không đến, chị nhất định sẽ đau lòng, khổ sở?
Từ trước đến nay, Cung Kiệt anh có thể nói là không sợ trời không sợ đất, cho dù cha nghiêm khắc, anh mặc dù kính sợ trong đáy lòng, cũng không sợ quá một phân!
Chỉ sợ nước mắt của cô!
Anh không thể trơ mắt nhìn cô thất vọng, khổ sở!
Cho nên anh đến đây.
Buông xuống tất cả khúc mắc và cừu hận, xuất hiện ở nơi này, vì chúc phúc vào thời khắc quan trọng của chị gái.
Tư thái của Cung Kiệt tao nhã, đứng thẳng tắp, một tay cho vào túi quần, áo khoác gió tung bay theo gió, làm bóng dáng của anh kéo càng dài hơn!
Mộ Nhã Triết híp híp mắt, có chút hoài nghi thân phận của anh, âm thầm liếc mắt đánh giá anh một chút, ánh mắt dừng lại phù hiệu trên tay áo gió của anh.
Phù hiệu trên tay áo, có khắc văn ấn của tập đoàn Cự Phong.
Cho dù Mộ Nhã Triết không thể nhận ra người đàn ông tuấn mỹ trước mặt này là ai, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra văn ấn của gia tộc.
Tập đoàn Cự Phong sao?
Sau khi đại não trống rỗng vài giây, ánh mắt của anh nhìn về phía Cung Kiệt, một chút hoài nghi bắt đầu hiện lên!
Mới đầu anh liếc mắt nhìn qua khuôn mặt của Cung Kiệt, nhưng mà sau đó phản ứng kịp, nhìn khuôn mặt anh, Mộ Nhã Triết đột nhiên ngớ ra một phen!
Khuôn mặt của Cung Kiệt rất xinh đẹp.
Dùng xinh đẹp để hình dung một người đàn ông, đúng là không thích hợp.
Nhưng hình dung anh, vậy mà không phải không thích hợp.
Làn da của Cung Kiệt trắng nõn, đôi mắt thâm thúy, nhất là lông mi dày đen tuyền, đồng tử cực kỳ tối tăm, càng lúc càng nổi bật lên tướng mạo yêu mị dụ hoặc người ta.
Môi mỏng của anh nhếch lên, trời sinh mang theo một độ cong tà nịnh, cho dù trên mặt không cười, nhưng mà chỉ cần nhếch khóe môi lên, lại để lại cho người ta ấn tượng tà nịnh không kiềm chế được!
Anh mặc áo dài, khuôn mặt tà mị, nổi bật lên mái tóc ngắn màu bạc, sắc bén lưu loát, lông mày sắc bén như lưỡi dao, càng bén nhọn bức người.
Chỉ là bất luận là ngũ quan hay là thần thái, đều cực kỳ giống Vân Thi Thi.
Nếu không phải khí chất đó, hai người đứng chung một chỗ, đổi quần áo, căn bản khó phân biệt ai với ai!
Quá giống!
Bởi vậy Mộ Nhã Triết không khỏi hoài nghi, thân phận của người đàn ông trước mặt này!
Cung Kiệt giống như không nhìn thấy Mộ Nhã Triết, đi thẳng đến chỗ Vân Thi Thi.
...