...
“Cô gái, thân phận của cô là gì, cô còn chưa rõ sao? Lẽ nào tôi phải nhắc nhở thân phận bây giờ của cô, cô mới hiểu được bản thân nên làm gì, không nên làm gì hả?”
“Thân phận của tôi? Thân phận của tôi là gì? Anh nói cho tôi biết đi, thân phận của tôi là gì?”
Vân Thi Thi thẹn quá hóa giận ép hỏi, vô cùng xấu hổ và giận dữ, dường như hiểu được ý tứ của người đàn ông, hai tay túm lấy vạt áo anh, giọng nói run rẩy: “Ý của anh là, tôi là tình nhân của anh, người phụ nữ của anh, là món đồ thuộc sở hữu của anh, thân phận mà anh muốn nói, chính là thân phận này sao?”
Mộ Nhã Triết từ trên cao nhìn xuống cô, nét mặt lạnh băng, chẳng nói chẳng rằng.
Như thể, đang thầm chấp nhận lời chất vấn của cô?
Bỗng Vân Thi Thi nở nụ cười lạnh.
“Mộ Nhã Triết, sao anh có thể quá đáng như thế!? Anh coi tôi là cái gì? Món đồ chơi của anh ư? Đồ dùng của anh hả? Khi gọi thì đến, khi xua thì đi đúng không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Người đàn ông lạnh lùng đáp trả, hiển nhiên cũng bị lời của cô làm mất khống chế, sắc mặt tái xanh.
“Cái miệng nhỏ của cô phải nhất định phải cứng đến thế à? Bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, nếu đã là người phụ nữ của tôi, phiền cô tự hiểu chút được không, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, tôi không thích đồ của mình bị người khác chạm vào! Tôi không thích!”
“Đồ của anh?”
“Lẽ nào không phải? Toàn bộ cơ thể của cô, đều là của tôi!”
Người đàn ông bá đạo tuyên bố, như một đạo luật sắt, vô cùng đáng tin.
Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng, như vừa nghe thấy điều buồn cười nhất thế gian, cô khẽ cười khẩy, khó tin nhìn anh, viền mắt đỏ bừng hiện lên ánh nước.
“Tôi là món đồ của anh ư? Anh luôn miệng nói tôi là người phụ nữ của anh, anh coi tôi là gì? Là đồ dùng của anh hả!? Được, đã vậy, tôi sẽ trả lại hết cho anh!”
Nói rồi, cô cúi đầu cởi mạnh cúc quần áo ra, một tay cởi áo khoác ném lên người anh, khàn giọng nói: “Trả lại cho anh, trả lại hết cho anh! Coi như tôi thiếu nợ anh, giờ trả lại hết cho anh! Cầm, cầm lấy!”
Mộ Nhã Triết giận tái đi, nắm chặt bờ vai cô, ngăn động tác của cô lại, sao tính cách của người phụ nữ này ngoan cố như thế? Lời của anh là có ý đó sao? Là ý thế sao?!
“Cô cứ hạ thấp bản thân như thế làm gì?”
“Là tôi hạ thấp bản thân ư? Chính anh mới là người hạ thấp tôi đấy!”
Dừng lại chút, cô nở nụ cười giễu.
“Gì mà trêu hoa ghẹo nguyệt, là anh cứ luôn trêu đùa tôi! Tôi có chọc đến anh sao? Tôi khóc lóc xin làm người phụ nữ của anh, muốn anh bao nuôi tôi à? Tôi không biết xấu hổ dính lấy anh sao? Không hề! Rốt cuộc tôi có lỗi gì?! Chẳng qua sáu năm trước tôi ký với anh một bản hiệp ước không bình đẳng! Tôi thừa nhận, ký hiệp ước đó là tôi tự nguyện, anh không hề ép tôi! Hiệp ước được thành lập, anh cho tôi khoản thù lao giá trên trời! Nhưng... đó là tôi lấy quyền làm mẹ đổi thù lao với anh, nếu không phải cha tôi gặp khó khăn, anh cho rằng tôi bằng lòng làm loại chuyện đó à? Mười triệu, trăm triệu? Có thể đổi lại con trai của tôi quay về không? Có thể đổi lấy quyền làm mẹ của tôi không!? Tôi đưa anh trăm triệu, anh trả lại con trai cho tôi, anh đồng ý không?! Anh đồng ý không?!”
Một phen bộc bạch, như lưỡi dao sắc bén, xé toạc những điều cô luôn muốn giấu kín, máu tươi đầm đìa.
...