...
Nói trắng ra là cô ta không chiếm được, những người khác cũng đừng hòng chiếm được.
Tống Ân Nhã cắn chặt môi, nước trà trên mặt dọc theo làn da chảy xuống dưới, cô ta tỉ mỉ trang điểm, bị nước trà hắt lên nên trôi hơn phân nửa.
Cô ta cúi đầu, mặt xám như tro tàn, vừa tuyệt vọng vừa ấm ức, không muốn để anh nhìn thấy cô ta chật vật như vậy, vì vậy vội nói: “Anh Mộ… Xem ra là em quấy rầy anh rồi! Em… Em đi trước, lần sau… Lần sau em lại đi tìm anh!”
Nói xong cô ta đứng dậy, đẩy ghế dựa ra, xoay người đi ra cửa.
Mộ Nhã Triết lại ở phía sau lạnh như băng nói: “Vợ anh không thích em, cho nên sau này em đừng đến tìm anh!”
Tống Ân Nhã nghe vậy, tim run lên, quay mạnh người lại, sau khi nhìn anh một lúc lâu, vẻ mặt trắng bệch… méo môi, nước mắt không ngăn được chảy ra như vỡ đê!
“Anh Mộ, anh đừng giận em mà! Được rồi! Được rồi…Em ngoan ngoãn nghe lời có được không? Em ngoan ngoãn nghe lời anh nói mà! Trước khi anh nguôi giận em sẽ không đến tìm anh, có được không? Van cầu anh, đừng không cần em!”
Nếu anh thật sự chán ghét cô ta, như vậy đối với cô ta mà nói, quả thực như ngày tận thế.
Tống Ân Nhã khóc giống như một đứa bé, cực kỳ bất lực, đổi lại là trước đây, Mộ Nhã Triết chắc là sẽ vì thế mà mềm lòng.
Mà giờ khắc này, nhìn cô ta, trang điểm tinh xảo trôi hơn nửa, lộ ra khuôn mặt đơn thuần, nhìn từ bên ngoài đơn thuần vô hại, lại suy nghĩ đến cô ta làm bao nhiêu chuyện tổn thương Vân Thi Thi ở sau lưng anh, đối với việc cô ta đau lòng anh không thèm quan tâm!
Có lẽ trong lòng có người quan trọng, những người khác có vẻ không quan trọng nữa rồi!
Anh cũng không cần người phụ nữ được anh cưng chiều từ nhỏ đến lớn, vì bây giờ anh tức giận, thái độ của anh sẽ là gì!
Anh không coi trọng!
Phàm là người phụ nữ không phải người trong lòng của anh, anh liền không tiếp xúc.
Mộ Nhã Triết không để ý cô ta, lạnh lùng cúi đầu, gọi điện thoại bảo Mẫn Vũ tiến vào văn phòng thu dọn tàn cục.
Mẫn Vũ vừa đẩy cửa ra, lập tức thấy mặt Tống Ân Nhã trắng bệch giống như quỷ, hoảng sợ.
Anh ta vỗ vỗ ngực, hiển nhiên là không chịu được kinh hãi, nhưng mà mặt ngoài không thể biểu lộ ra.
Nói thật ra, bộ dạng này của Tống Ân Nhã có đủ thê thảm.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, giờ phút này bị hắt nước trà, trên mặt dính đầy lá trà, rất thê thảm chật vật.
Càng ghê tởm hơn…
Hóa ra khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ân Nhã đều do trang điểm mà ra.
Một nửa mặt được tẩy trang, không có linh khí, có vẻ mộc mạc bình thường.
Xem ra cái gọi là mỹ nữ, chỉ là trải qua giai đoạn đóng gói, cái gọi là mỹ nữ của thủ đô, thiên kim của thị trưởng chỉ bình thường như vậy thôi!”
“Dọn bàn sạch sẽ đi!”
Mộ Nhã Triết phân phó một câu, dứt lời, anh đứng dậy, cầm lấy văn kiện đi tới cửa.
Mẫn Vũ dạ đứng ở một bên, nhường đường cho anh.
Đi tới cửa, môi Tống Ân Nhã hơi run run, thử thăm dò vươn tay nắm lấy ống tay áo anh, Mộ Nhã Triết giống như mọc mắt ở phía sau, vô tình né tránh động tác của cô ta, mặt không chút thay đổi.
Tay Tống Ân Nhã nắm vào khoảng không, trơ mắt nhìn anh sập cửa rời đi, “Rầm” một tiếng cực lớn, giống như không cần nói gì cũng biết được anh có bao nhiêu không vui.
Động tác đóng cửa quá chấn động, thế cho nên Mẫn Vũ đứng bên cạnh cũng bị dọa nhảy dựng lên, cả kinh trố mắt.
Hôm nay tâm tình ông chủ hình như không được tốt, xem ra anh ta phải cẩn thận một chút!
...