...
“Chồng à, anh lại làm cha rồi…!”
Anh cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, cảm động nói, “Vợ à, em vất vả rồi!”
“Sẽ không!”
Vân Thi Thi lại cúi đầu, chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ công chúa nhỏ một chút, nhưng mà tầm mắt mơ hồ, cho dù nhìn không thấy, nhưng ôm đứa bé vào trong ngực, cô càng lúc càng cảm thấy hài lòng, “Đứa bé có thể khỏe mạnh cường tráng, em cảm thấy đau đớn cũng được, khổ cũng được, đều đáng giá!”
“Mệt mỏi không? Hay là, nghỉ ngơi một lát.”
Mộ Nhã Triết nhận lấy đứa bé trong ngực cô, không đành lòng để cô quá vất vả.
Vân Thi Thi gật gật đầu, cũng không miễn cưỡng chính mình, đứa bé sinh ra, tuy cô muốn ôm đứa bé nhiều thêm một lát, nhưng mà trải qua chuyện này, cô cũng thật sự mệt muốn chết rồi, bởi vậy nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ mất.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai, cô đã được sắp xếp trong phòng bệnh rồi.
Lúc ý thức thanh tỉnh, lại nghe thấy tiếng Hoa Cẩm và Cung Kiệt tranh chấp, “Nguyệt Dao cười với tôi, chuyện này nói lên, cháu gái của tôi và tôi tâm linh tương thông!”
Hoa Cẩm lại nhấn mạnh nói, “Tại trước khi anh đi đến gần, lúc đó tôi đang nắm bàn tay của đứa bé, đứa bé nở nụ cười với tôi!”
“Câm miệng!”
“Vốn là như vậy, là anh cố tình gây sự!”
“Có tin tôi đánh anh hay không?”
“… Tin.”
“Vậy anh nói xem, rốt cuộc đứa bé cười với ai?”
“… Anh.”
Cung Kiệt bá đạo và ngữ khí của Hoa Cẩm u ám, hình thành so sánh tươi sáng.
Đứa bé được đưa vào phòng, Cung Kiệt và Hoa Cẩm kích động đến bên công chúa nhỏ, Hoa Cẩm là người đầu tiên đi đến, nắm lấy tay Nguyệt Dao, kết quả, Nguyệt Dao vừa nhếch môi lên, Cung Kiệt đi đến gần thấy, kinh ngạc và vui mừng nói, cháu gái cười với anh.
Hoa Cẩm nhấn mạnh một câu, Nguyệt Dao cười với anh ta, anh chỉ đúng lúc đến gần thôi.
Cung Kiệt bị sỉ nhục, mặt lập tức đen lại!
Mà Mộ Nhã Triết lại canh giữ bên giường cô, vẫn nắm tay cô, cho dù anh rất muốn đến bên con gái, nhưng mà Cung Kiệt, Hoa Cẩm, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, còn có Tiếu Tuyết đều vây quanh công chúa nhỏ, nhiều người vây quanh công chúa nhỏ như vậy, anh đau lòng người phụ nữ của mình, tất nhiên là bảo vệ vợ của mình rồi!
Vì công chúa nhỏ, người phụ nữ của anh đã chịu nhiều khổ cực rồi.
Con gái thôi mà, sau này còn rất nhiều thời gian ở bên cạnh.
Nhưng người phụ nữ của anh chịu nhiều khổ cực như vậy, anh tất nhiên phải trông chừng thật tốt.
Vân Thi Thi chưa từng mở mắt, cũng không có sức lực, nửa mê nửa tỉnh.
Hữu Hữu nhìn công chúa nhỏ, cảm thấy có chút tò mò, “Mặt em gái rất nhiều nếp nhăn nha!”
Tiểu Dịch Thần ở một bên nói, “Lúc anh vừa sinh ra cũng như vậy! Mặt nhiều nếp nhăn, thật xấu!”
Hữu Hữu liếc mắt nhìn cậu một cái, “Anh từng nhìn thấy rồi à?”
“Đương nhiên là nhìn thấy rồi!” Tiểu Dịch Thần nói, “Cha cho anh xem ảnh chụp, anh nhìn ảnh rồi! Chao ôi… Ghê tởm!”
Hoa Cẩm dở khóc dở cười, “Nào có ai bảo mình ghê tởm?”
“Nhưng thật sự ghê tởm mà!” Tiểu Dịch Thần ấm ức nói xong, lại đắc ý nói, “Nhưng mà lúc đó cha nói, cháu vừa mới sinh ra cho nên chưa nẩy nở mà thôi! Không phải bây giờ cháu có bộ dạng xinh đẹp như vậy sao? Em gái chắc chắn còn xinh đẹp hơn cháu!”
Hữu Hữu ở một bên yên lặng nhìn cậu một cái, sau đó nói ra một câu độc miệng, “Ừm… Chỉ mong da mặt em gái đừng dày như anh là được rồi.”
Tiểu Dịch Thần bị đả kích lớn, lên án cậu, “Muốn đánh nhau có phải không? Gì mà kêu anh da mặt dày, chẳng lẽ anh nói không đúng sao?”
...