...
“Túm chặt anh, đừng buông tay!” Tiểu Dịch Thần khó khăn nhả ra mấy chữ.
Vân Thiên Hữu quay sang túm lấy cổ tay cậu, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng lúc này tay của Mộ Dịch Thần không ngừng run rẩy, nhìn mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt nhỏ, nhất thời lồng ngực chua xót!
Cậu cắn chặt răng, cố gắng nghĩ cách leo lên cabin.
Cậu biết, Tiểu Dịch Thần không kiên trì được bao lâu nữa.
Nhưng dây treo thùng xe vì bị nghiêng nên hơi lắc lư, chỉ cần cậu có động tác gì là có thể cảm nhận được chấn động từ cabin.
Sau khi thử vài lần, Vân Thiên Hữu đành bỏ cuộc, cậu lấy tốc độ nhanh nhất bình tĩnh lại, suy nghĩ rốt cuộc nên dùng phương pháp gì để hóa nguy thành an!
Trong khi suy tính, giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trán rơi xuống khuôn mặt, cuối cùng bị gió thổi bay trong không khí.
Cùng lúc đó, bởi vì căng thẳng và sợ hãi, sự cân nhắc trong lòng cậu càng thêm rõ ràng, sức chịu đựng của một đứa bé là có hạn, mặc dù Tiểu Dịch Thần vì cứu cậu mà sẽ sống chết không buông tay, nhưng phải gánh chịu trọng lực trong thời gian dài, cánh tay sẽ không chịu nổi mà rút gân, thậm chí trật khớp, gãy xương!
Đến lúc đó hai người sẽ bị mất trọng tâm mà rơi xuống!
Tiểu Dịch Thần vì túm cậu mà dốc hết toàn lực, hàm răng cắn chặt!
Thể xác và tinh thần đều dồn vào một chỗ, cậu không còn sức lực mà suy nghĩ chuyện khác, cục diện tạm thời cầm cự được!
Sau khi Vân Thi Thi bị tách khỏi hai cậu nhóc ở trong nhà ma, còn tìm kiếm ở trong nhà ma thêm một lúc.
Có lẽ là một người đang trong tình trạng lo lắng cực độ, đối với những thứ đồ kinh khủng sẽ không còn sợ hãi nữa!
Bởi vậy khi cô sơ ý ngã xuống đất, bàn tay chạm phải đạo cụ một thi thể thối rữa, thì không hề sợ hãi!
Trong đầu chỉ nghĩ, hai người con trai giờ thế nào rồi?
Rốt cuộc có gặp phái chuyện không may không?
Lo lắng, lo đến nỗi muốn òa khóc.
Cảm giác phương hướng của cô cực kì kém, vất vả lắm mới tìm được trạm cấp cứu, nhưng không có một nhân viên nào, may mắn tìm được bản đồ lối thoát trên bàn, cô như nhặt được vật báu giữ trong tay, dựa vào lối thoát vẽ trên đó mà chạy được ra khỏi nhà ma, thấy người bên ngoài vô cùng hỗn loạn, thỉnh thoảng có người kêu cứu mạng.
Vân Thi Thi không ngừng tìm kiếm dấu vết của Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần trong đám người, gấp đến độ giọng nói cũng run rẩy.
“Xin lỗi, anh có nhìn thấy hai đứa trẻ sáu tuổi...”
“Chào cô, xin hỏi cô có nhìn thấy hai cậu bé...”
Không ít người lạnh lùng quay đầu đi.
Vân Thi Thi chìm trong lo âu, chợt nghe thấy trong đám đông có người nói: “Mau ra đây xem, Vòng xoay mặt trời có trục trặc, có hai cậu bé bị kẹt bên trên!”
Vân Thi Thi nghe vậy, lập tức đẩy đám người ra, túm lấy cổ áo người kia, sợ hãi hỏi: “Cô vừa nói gì!? Cô bảo có hai cậu bé bị kẹt trên Vòng xoay mặt trời đúng không?”
“Đúng vậy!...”
“Là đứa trẻ như thế nào?”
“Thấy không rõ, chỉ biết là hai cậu bé...”
Vừa dứt lời, Vân Thi Thi lập tức chạy về phía Vòng xoay mặt trời.
Vòng xoay mặt trời cách nhà ma không xa, bởi vậy nhanh chóng đến chỗ vòng xoay. Lúc này Lý Hàn Lâm đã hộc tốc mang theo đội ngũ an ninh chạy tới, nghiêm túc ra lệnh nhân viên an ninh cách ly đám người, quây khu vực lại. Vân Thiên Hữu có bảo với ông là bị một kẻ khả nghi theo dõi, hình như muốn ám sát cậu, do đó Lý Hàn Lâm rất cảnh giác, bất kể là thân phận gì, dù là trẻ em cũng phải cách ly!
...