...
"Tôi như thế này có được tính là đang ôm đùi người khác không?"
"Tính!"
Vân Thi Thi đánh giá rất đúng trọng tâm.
Hoa Cẩm than thở: "Phong thủy luân chuyển, trước kia đâu có thiếu mấy cô em hoa đán ôm đùi tôi."
"Bây giờ đến lượt anh nghèo túng rồi."
Dừng một chút, Vân Thi Thi lại nói: "Tài nguyên trong lĩnh vực thời trang, anh cần không?"
Hoa Cẩm lắc đầu: "Không thèm. Một nam minh tinh phải dựa vào tài nguyên trong lĩnh vực thời trang để nổi tiếng, chẳng phải là rất đáng buồn sao?"
"Nói đến đây tôi lại nhớ ra chuyện này." Vân Thi Thi vỗ tay thành tiếng: "Thời gian trước có một chương trình thực tế mời tôi làm khách mời đặc biệt, chỉ là lịch trình của tôi có vấn đề, hơn nữa quay chương trình thực tế cũng mệt chết, tôi không kham nổi, tôi muốn đề cử anh thay thế."
"Chương trình thực tế?" Hoa Cẩm cân nhắc một chút rồi gật gật đầu: "Cũng được!"
"Anh có khiếu cảm thụ nghệ thuật không?"
"Ừm, có, công ty có huấn luyện." Hoa Cẩm bỗng nhiên nói: "Em đừng có chỉ biết nhìn vẻ ngoài thần tượng của tôi, đối với mấy tiết mục nghệ thuật giải trí, tôi vẫn rất biết cảm thụ đấy!"
"Anh thì có vẻ ngoài thần tượng gì chứ?" Vân Thi Thi ghét bỏ nhìn anh ta một cái: "Nếu như danh tiếng không thể tăng lên, tôi nghĩ anh sắp hết thời rồi!"
"Hừ hừ hừ---"
Lời nói độc ác của cô như ngàn vạn mũi tên xuyên tim.
Hoa Cẩm che ngực, tỏ ra vô cùng đau lòng: "Chẳng lẽ tôi thật sự sắp trở thành một thần tượng hết thời sao?"
"Phải phải!"
Hoa Cẩm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lôi kéo tay cô làm nũng, nói: "Thi Thi, nếu không hai chúng ta ghép thành một cp đi?"
"Cái gì?" Vân Thi Thi hoàn toàn mờ mịt.
"Chính là tương tự như "cặp vợ chồng may mắn" đấy!"
Vân Thi Thi còn tưởng mình nghe lầm, hạ giọng nói: "Anh đang nói đùa đấy à? Bây giờ làm sao tôi có thể ghép cặp với anh được? Bây giờ tôi đã công khai chuyện tình cảm với anh rể anh rồi đấy!"
"Ha ha ha, công khai tình cảm thì vẫn có thể bắt cá hai tay mà!" Hoa Cẩm cố ý đùa cô.
Vân Thi Thi vẫn còn chưa kịp trả lời anh ta, xe bỗng nhiên phanh lại, Hoa Cẩm trở tay không kịp, cả người đổ về phía trước, anh ta vội ôm lấy ghế, vừa lấy lại bình tĩnh thì Mộ Nhã Triết ngồi ở ghế lái đã quay đầu lại, bày ra cái vẻ mặt đầy âm khí liếc anh ta một cái, trong mắt vô cùng âm hiểm.
"Ghép thành một cp?"
Giọng của anh đột nhiên trở nên thâm trầm.
Hoa Cẩm nhìn anh ta, mồ hôi lạnh tuôn rào rào sau lưng."
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên giữ lấy khuôn mặt Hoa Cẩm, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi lại: "Cậu xem, hai chúng ta ghép thành một cp, thế nào?"
"..."
Hoa Cẩm sợ đến mức cả người run lên.
Cái bộ dáng này của Mộ Nhã Triết đâu có giống muốn ghép thành cp với anh ta chứ.
Rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống anh ta thì có!
"Anh rể à, em chỉ nói đùa thôi mà!" Hoa Cẩm vội vàng giải thích, anh ta đã sắp bị dọa cho khóc rồi.
"Ha ha ha!"
Vân Thi Thi bị hai người làm cho bật cười: "Hoa Cẩm, có phải là anh không muốn sống nữa không hả? Biết rõ anh rể anh không chịu nổi cái loại đùa giỡn này rồi mà còn lớn tiếng nói trước mặt anh ấy như vậy, đúng là muốn được dạy dỗ mà!"
Hoa Cẩm sợ tới mức hai tay tạo thành hình chữ thập, lớn tiếng cầu xin Mộ Nhã Triết khoan dung: "Anh rể, em sai rồi!"
Nói xong, đôi mắt vô tội lấp lánh nhìn anh, muốn nói lại thôi, dáng vẻ y hệt một cậu nhóc vừa phạm lỗi.
Mộ Nhã Triết đẩy anh ta về ghế sau, bỗng nhiên nhếch môi nói: "Nếu cậu muốn tài nguyên thì tôi có."
"...?"
"《 Phượng Cầu Hoàng 》, cậu biết kịch bản này không?"
Hoa Cẩm gật gật đầu: "Tôi biết."
《 Phượng Cầu Hoàng 》không phải là dự án đang được khởi động trong thời gian gần đây sao? Nghe nói đoàn làm phim, biên kịch và đạo diễn, tất cả đều là đội ngũ hàng đầu.
...