...
Mộ Dịch Thần đang suy sụp bị thanh âm kinh động, lập tức ngẩng đầu lên xem, liền thấy là món quà lần trước cậu đưa cho Hữu Hữu.
"Oa?"
Tò mò, cậu buông Hữu Hữu ra, cầm hộp quà xinh xắn lên tay.
Vẫn còn chưa xé vỏ bọc bên ngoài đi, thậm chí dây lụa buộc thành cái nơ con bướm cũng không lấy ra.
Chỉ là bao bên ngoài có dấu vết bị mài mòn, như là thường xuyên bị sờ mó.
Vì sao vẫn chưa mở quà ra?
Lúc chọn món quà này đúng là cậu đã tốn rất nhiều tâm lực, chỉ hy vọng em trai có thể thích.
Nhưng mà, em trai có phải không thích quà cậu đưa không?
Thế cho nên mới không mở ra xem.
Hữu Hữu từ trên mặt đất đứng lên, nhẹ nhàng phủi bụi dính trên quần áo, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ là thoáng nhìn, liền thấy Mộ Dịch Thần cầm hộp quà ở trong tay, mi tâm co rút, ánh mắt sâu xa, tầm mắt lại rơi vào trên hộp quà, mặt liền đỏ lên, lập tức đi lên phía trước.
"Trả lại cho tôi!"
Hữu Hữu chạy tới, lại không tóm được gì.
Mộ Dịch Thần tránh động tác của em trai, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của cậu, trong mắt có chút xoắn xuýt: "Đây... là quà anh tặng cho em."
"Đúng." Hữu Hữu nắm góc áo, khẩn trương mấp máy môi, lại tỏ ra vẻ lạnh lùng kiêu căng.
Môi nhếch thành một đường.
"Vì sao em không mờ ra?" Mộ Dịch Thần tò mò hỏi.
"Tôi... Tôi..." Vân Thiên Hữu nhíu mi, quanh co một lúc lâu, thình lình liếc mắt nhìn anh, tức giận nói: "Hỏi làm gì, ai cần cậu lo!"
Tiểu Dịch Thần cũng đã quen với thái độ kiêu ngạo đó, nhưng mà tỉ mỉ chọn lựa quà tặng lại không vừa ý em trai, trong lòng khó tránh khỏi mất mát.
"Món quà này, anh chọn thật lâu."
"Thì sao..." Hữu Hữu thấy trên mặt anh hiện lên vẻ cô đơn, trong lòng giống như bị đâm một nhát, thái độ không khỏi mềm mại đi vài phần.
"Thì hy vọng em có thể thích." Tiểu Dịch Thần nhướng mày, bỗng nhiên cười tự giễu: "Đúng là em có vẻ không thích."
"..."
"Có phải em không thích món quà này không..." Khuôn mặt Mộ Dịch Thần suy sụp, có chút khổ sở nói.
Hữu Hữu do dự một lúc lâu, bất ngờ nói: "Thực ra... cũng không phải! Chỉ là..."
"Không thích liền coi như hết. Ai..."
Mộ Dịch Thần nói xong, vẻ mặt ủy khuất đem món quà nhét trong túi quần.
Vân Thiên Hữu lúc này mới nóng nảy, vội vàng vọt tới trước mặt Mộ Dịch Thần, nắm chặt cổ tay cậu nhóc kia, vẻ mặt có chút không vui nói: "Anh lấy làm gì?"
Mộ Dịch Thần thấy em trai bỗng nhiên kích động thì khó hiểu: "Không phải em không thích món quà này sao?"
"Tôi không thích, cậu cũng không được lấy đi!" Vân Thiên Hữu nhíu mi, hợp tình hợp lý nói: "Anh đã tặng cho tôi rồi, không phải sao?"
"... Ừm. Đúng vậy." Mộ Dịch Thần nói.
"Ít nhất cũng phải để cho tôi nhìn xem rốt cuộc là cái gì, tôi mới có thể quyết định có thích hay không!" Vân Thiên Hữu xấu hổ nói:"Tôi còn chưa mở ra xem."
Bởi vì không hiểu được, nên không muốn mở ra.
Mộ Dịch Thần cảm thấy đứa em này cực kỳ mâu thuẫn, một hồi không thích, một hồi lại muốn nhìn mới quyết định rốt cuộc thích hay không thích?
Tóm lại là thích hay không?
"Dù sao, tôi mặc kệ, đây là cậu cho tôi, vậy thì là của tôi. Làm gì có chuyện lấy lại!" Vân Thiên Hữu đoạt lại món quà.
Mắt Mộ Dịch Thần xoay một vòng, bỗng nhiên hiểu rõ vì sao em trai lại không tự nhiên.
...