...
"Cho nên, em muốn thay đổi anh ta? Kết quả là...?"
"Về sau, em biết rõ thân phận của anh ấy, bối cảnh xuất chúng, dòng họ lừng lẫy, em biết rõ muốn kết hôn sinh con cho anh ấy là chuyện xa vời, đại khái là bọn em không thể nào vĩnh viễn cùng ở một chỗ. Cho dù như thế, nhưng em lại vẫn cứ ngốc nghếch, mỗi ngày đều tự thôi miên chính mình, tự nhủ rằng mình chỉ là quyến luyến chút tình cảm của anh ấy thôi. Em cũng từng nghĩ tới việc rời đi, nhưng trong đầu đều là ký ức về anh ấy, nếu như rời khỏi anh ấy, em sẽ không thể nào sống nổi... Em đã nhiều lần thu dọn hành lý xong xuôi, sau cùng lại bỏ lại. Rồi em phát hiện mình mang thai, cho nên rất vui vẻ, đứa bé này là con anh ấy, cho nên em ảo tưởng rằng anh ấy sẽ kết hôn với em, sau đó chúng em sẽ có một gia đình. Nhưng đau khổ thay, gia đình anh ấy không chấp nhận em."
"Anh ta biết, muốn em bỏ đứa bé?"
"Không có..." Mạnh Tinh Tuyết dừng một chút, cô đơn nói: "Anh ấy nói, sinh đứa bé ra, anh ấy sẽ nhận con, nhưng tuyệt đối không thể kết hôn. Anh ấy nói, sẽ cho em biệt thự, tìm bảo mẫu, cho em tiền, cũng sẽ gánh vác trách nhiệm... Chỉ là, không thể kết hôn. Anh ấy có thể cho em tất cả, nhưng không thể cho em danh phận."
"Khốn nạn!" Sở Hà lạnh lùng đánh giá.
Mạnh Tinh Tuyết không cam lòng nói: "Nhưng mà em muốn chính là danh phận! Cho dù phải trả giá như thế nào, em cũng hy vọng có thể trở thành vợ của anh ấy! Em không cần biệt thự, không cần tiền, chỉ cần anh ấy!"
"Thật khờ!"
"Em cũng biết em rất ngốc."
"Nếu đã như vậy, tại sao còn rời đi?"
"Bởi vì..."
Mạnh Tinh Tuyết im lặng thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Bởi vì tối hôm đó, em muốn ngả bài với anh ấy, nếu anh ấy thật sự không cần em, em sẽ rời đi. Em gọi cho anh ấy rất nhiều lần, sau đó có một người phụ nữ nhận điện thoại. Cô ta nói, anh ấy đã ngủ, lúc ấy, trái tim của em hoàn toàn nguội lạnh, cũng hoàn toàn tuyệt vọng... Cô ta rõ ràng là đang khiêu khích em. Em cũng mệt mỏi, cho nên muốn chấm dứt sạch sẽ với anh ấy. Trước khi đi, em gửi tin nhắn, nói sẽ xoá sạch đứa nhỏ này, để cho anh ấy không đi tìm em. Em nghĩ chắc hẳn anh ấy cũng không tìm em đâu? Lúc em rời đi, chỉ cầm ít tiền và vật tuỳ thân, trang sức đều trả lại cho anh ấy."
"Vì sao phải rời đi?" Sở Hà hờn giận.
"..."
Mạnh Tinh Tuyết sửng sốt.
"Vì một người phụ nữ khiêu khích nên bỏ đi?" Sở Hà nói tiếp: "Em kiên trì lâu như vậy, tới cùng là vì cái gì? Vì một tên đàn ông mà kiên trì lâu như vậy, lại vì một ả đàn bà mà bỏ đi? Chuyện này thật nực cười? Em làm như vậy chỉ khiến người khác đắc ý thôi. Em nghĩ xem, chẳng cần tốn sức lực đã đuổi được em đi rồi, người ta sẽ đắc ý đến mức ngay cả nằm mơ cũng cười!"
"..." Mạnh Tinh Tuyết ngơ ngẩn mở to hai mắt nhìn.
...