...
Ngay cả Nhan Băng Thanh, đắc tội cô, đã bị Hoàn Vũ toàn diện chèn ép phong sát.
Đó là Nhan Băng Thanh, đại tỷ Hoàn Vũ, địa vị hơn người.
Phong sát cô ta, cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Bối cảnh của Vân Thi Thi cuối cùng có đáng sợ bao nhiêu, mới có thể làm đến nông nỗi thế này.
Trong lúc này, những người đã đắc tội Vân Thi Thi kinh hồn táng đảm.
Nhưng mà đồng thời, lại cảm thấy khó mà tin được.
Trong lúc hối hận, lại sâu sắc nhận ra, nhân phẩm Vân Thi Thi thật sự tốt hơn Nhan Băng Thanh quá nhiều.
Nhưng bất luận là ai, tại trước kia, nếu là người nào đắc tội Nhan Băng Thanh, lấy tính tình Nhan Băng Thanh, mang thù, lại có thù tất báo, chắc chắn cũng bị chỉnh.
Nhưng mà tất cả bọn họ bình yên vô sự.
Vậy mà Vân Thi Thi không làm gì bọn họ.
Trên dưới đoàn phim, lại đổi mới cách nhìn nhận Vân Thi Thi một lần nữa.
Nhất là Dương Mị, vốn dĩ cô ta cho rằng, Vân Thi Thi nên có chút địa vị trong lòng Mộ Nhã Triết, lợi dụng điểm này, cô ta mới nảy sinh ý đồ lợi dụng Vân Thi Thi, ác chỉnh Nhan Băng Thanh một phen, ít nhất, để cho cô ta không cần hung hãn như vậy.
Nhưng mà hiện giờ, Nhan Băng Thanh bị phong sát, bị đẩy xuống tận đáy cốc, có Hoàn Vũ đè nặng ở đó, cô ta trong một chốc, cũng đừng nghĩ bò lên từ đáy cốc.
Dù sao, cô ta đã hoàn toàn xong rồi.
Xem ra, Vân Thi Thi này, địa vị trong cảm nhận Mộ Nhã Triết, không phải quan trọng bình thường.
Trong lòng Dương Mị hạ quyết tâm, về sau, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Vân Thi Thi, tương phản, vẫn nên lập quan hệ tốt với cô.
...
Nhà họ Mộ.
Lúc Mộ Uyển Nhu trở lại nhà chính, đã là chạng vạng rồi.
Người giúp việc lập tức tiến lên, đón lấy áo khoác trong tay cô ta.
Mộ Uyển Nhu hỏi: "Ông nội đâu?"
"Dạ thưa cô, ông chủ đang ở trong thư phòng."
"Uống thuốc chưa?"
"Còn chưa tới giờ, thuốc đang được nấu rồi."
"Ừ. Tôi đi thư phòng thăm ông nội trước."
Mộ Uyển Nhu nói xong, đi tới thư phòng.
Trong thư phòng, tay Mộ Thịnh nâng một tấm ảnh chụp, nhìn chăm chú.
Trong ảnh, Mộ Khuynh Thành đứng trong vườn hoa, lộ ra lúm đồng tiền tươi đẹp, vô cùng động lòng người.
Ánh mắt Mộ Thịnh thâm thúy, ngón tay già cỗi chậm rãi vuốt ve ảnh chụp, trong mắt hiện lên hoài niệm và thương nhớ sâu sắc.
"Khuynh Thành à, con thật là vô tình, sao lại nhẫn tâm bỏ xuống một mình cha." Mộ Thịnh than một tiếng, ánh mắt bi thương thảm thiết.
Bỗng nhiên cửa được gõ vang.
Mộ Thịnh lại vẫn đắm chìm trong niềm thương nhớ như cũ, thật lâu không lấy lại tinh thần.
Mộ Uyển Nhu đẩy cửa ra, đi vào phòng, thấy Mộ Thịnh đưa lưng về phía cô ta ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm ảnh, đang nhìn chăm chú.
Cô ta đi qua, tay nhẹ nhàng mà đặt trên đầu vai ông ta.
Mộ Thịnh kinh ngạc một phen, mạnh mẽ quay đầu lại, đã thấy là cô ta, lúc này trong lòng mới ổn định."Uyển Nhu, cháu đã về."
"Dạ, ông nội." Mộ Uyển Nhu đi đến trước mặt ông ta, ngồi chồm hổm xuống, nhìn tấm ảnh trong tay ông ta, vẻ mặt giật mình.
Lập tức cười nói: "Ông nội lại đang nhìn ảnh của mẹ rồi."
"Ừ! Nhớ con bé."
Ba chữ ngắn ngủn: "Nhớ con bé", nhưng là nhung nhớ không ngừng.
"Mẹ lúc còn trẻ, thật là đẹp!" Mộ Uyển Nhu nhìn ảnh chụp, trên mặt cũng hiện lên một tia đau thương: "Trong trí nhớ, mẹ cháu cũng xinh đẹp như vậy, căn bản không giống người phàm, xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy."
"Đúng vậy. Ông còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ cháu, xinh đẹp của cháu bé, nhất thời khiến ông không thể dời mắt." Mộ Thịnh cảm khái.
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Mộ Uyển Nhu, trong mắt, đã có thất vọng chớp lóe.
Không giống.
Một chút cũng không giống.
Đây là chỗ ông hoang mang nhất.
Dựa theo lẽ thường, mặc dù không phải mẹ con, cũng nên ít nhất có một chỗ giống nhau.
...