...
Mộ Uyển Nhu nhíu chặt chân mày, cũng không suy nghĩ nhiều, quay người đi tới phòng Mộ Dịch Thần, vặn tay nắm cửa.
Cửa bị khóa trái bên ngoài, cần chìa khóa mới mở được.
Lúc này cô ta mới yên tâm mấy phần.
Vân Thiên Hữu dùng xong bữa sáng, liền được tài xế đưa tới trường học.
Dọc đường đi, vẫn rất thuận lợi.
Hữu Hữu vẫn cố gắng duy trì trạng thái tâm tình ổn định, vì vậy, cũng không có gây ra quá nhiều hoài nghi.
Đến cửa trường học, Vân Thiên Hữu đưa mắt xác định xe đã rời đi, mới lấy điện thoại bấm số Lý Hàn Lâm.
“Quản lý Lý, chú đang ở đâu?”
“Chú ở cửa tiệm văn phòng phẩm, chiếc xe màu đen trước cửa tiệm Huy Đằng.”
Vân Thiên Hữu đưa mắt nhìn, rất nhanh phát hiện chiếc xe đậu trước cửa tiệm văn phòng phẩm Huy Đằng, cậu nói ngay: “Chú lái xe tới đây.”
“Được!” Lý Hàn Lâm lên tiếng.
Ngay lập tức chiếc xe kia quay đầu, vững vàng tiến tới dừng lại bên cạnh cậu.
Hữu Hữu mở cửa, ngồi lên.
Lý Hàn Lâm ngồi trên ghế phó lái, nhìn cậu, thấy cậu có vẻ bình yên vô sự mới yên tâm.
“Tổng giám đốc Vân, cả buổi tối hôm qua tôi không ngủ ngon được, thật lo lắng có chuyện gì xảy ra!”
Đến khi ngồi lên xe rồi, trên mặt Vân Thiên Hữu mới lộ ra vẻ đau đớn.
Cậu giơ tay lên, chậm rãi sờ lên vai, vết thương vẫn đau như cũ.
Đầu vai bị trật khớp, mặc dù đã nắn lại, nhưng… một đòn kia đánh lên, cây gậy gỗ tuyết tùng kia đánh lên vai cậu còn bị nứt ra, có thể thấy đã sử dụng lực đạo mạnh cỡ nào.
Chỉ có điều, vừa rồi vì phải ngụy trang thành dáng vẻ tiểu Dịch Thần, cố làm ra vẻ bình thường, dù là đeo cặp sách hay đưa tay mở cửa, thậm chí chỉ cần cử động nhẹ cánh tay, cũng sẽ đau đớn gấp bội.
Nhẫn nhịn tới tận bây giờ, đã là gần như cực hạn rồi.
Có trời mới biết cậu làm sao có thể chịu đựng tới bây giờ.
Lý Hàn Lâm thấy sắc mặt cậu khác thường, lại thấy tay cậu ôm lấy vai, không khỏi khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Bị thương à?”
“Ừm! Bị thương!” Cậu ngước mắt ra lệnh: “Đi về trước đã!”
“Được!”
Lý Hàn Lâm lập tức phân phó tài xế lái xe, đồng thời, gọi một cú điện thoại, gọi bác sĩ tư nhân tới biệt thự.
Xe chạy nhanh trên đường.
Trở lại Hương Thể Mạn Bộ, đẩy cửa ra, Hữu Hữu đi vào phòng khách, trong phòng khách vẫn giống như tối qua lúc rời đi, một cảnh hỗn loạn.
Lý Hàn Lâm lập tức sai người dọn dẹp.
Cái gậy gỗ tuyết tùng đỏ vẫn rơi trên đất như cũ, anh ta nhặt lên nhìn một cái, lại thấy phần giữa cây gậy bị nứt vài đường.
Không khỏi ngẩn ra.
Bác sĩ rất nhanh đã chạy tới.
Vân Thiên Hữu ngồi trên ghế sa lon, lúc này bả vai cậu đã không thể cử động được nữa, bác sĩ trực tiếp xé áo cậu để lộ ra một đoạn vết thương, không ngờ đầu vai là một mảng sưng vù máu đọng bầm tím!
“Trời ơi…” Lý Hàn Lâm đứng một bên, trông thấy cảnh này, sửng sốt không thốt lên lời.
Ban đầu, vết thương đã được bôi thuốc.
Vậy mà, bởi vì phải tắm rửa đổi quần áo với Mộ Dịch Thần, vì vậy, từ tối hôm qua, vết thương của Hữu Hữu không được bôi thuốc.
Tất nhiên, hậu quả của việc không bôi thuốc là rất nghiêm trọng!
Vốn là, vết thương ban đầu bị máu đọng sưng lên, nổi lên những vết máu đọng rất đáng sợ.
Một đêm không được bôi thuốc, hôm nay xung quanh vết thương cũng đã sưng vù lên, đau nhức vô cùng.
Lý Hàn Lâm trông thấy cảnh tượng thảm khốc này, ánh mắt đau xót, anh ta không thể tưởng tượng được, Hữu Hữu làm thế nào có thể chịu đựng vết thương như vậy cả một buổi tối!
“Là người nào, ra tay nặng như vậy?!”
...