Chương 288: Ngấm ngầm hại người


...

Vân Thi Thi không hề sợ sự uy hiếp của anh, đón lấy ánh nhìn của anh, lạnh lùng nói: “Giám đốc Mộ, phiền anh để ý hoàn cảnh một chút, trừ phi là cầm thú, nếu không thì là động dục, cũng phải biết chọn chỗ mà làm chứ? Anh không sợ, nhưng tôi vẫn còn muốn giữ thể diện!”

“Phụt----------“

Người phụ nữ này lại dám ví giám đốc thành cầm thú động dục...

Thật ra cũng khó trách.

Dù sao giám đốc bị kìm nén đã lâu.

Bên người không có người phụ nữ khác, với vợ chưa cưới thì bằng mặt không bằng lòng.

......Dồn nén đã quá lâu.

Nhất thời tài xế không nhịn được bật cười, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chạm phải tàm nhìn đáng sợ của người đàn ông, lập tức im miệng.

Mộ Nhã Triết nhếch mi, đáy mắt hiện lên sát khí: “Em nói tôi là cầm thú?”

“Tôi nói, anh có năng lực lí giải câu chuyện hay không?” Vân Thi Thi giẫu cợt bật lại: “Tôi có bảo anh cầm thú à? Vừa rồi tôi nói, rõ ràng chỉ có cầm thủ mới không để ý thời gian địa điểm động dục loạn, không nhất định là anh!”

Mộ Nhã Triết méo xệch. Câu nói của Vân Thi Thi không chê vào đâu được, khiến anh á khẩu không nói được gì.

Người phụ nữ này, quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng, lấy hình ảnh cầm thú để so sánh với anh, nếu anh muốn phản bác cũng không thể phản bác!

“Giám đốc Mộ xuất thân cao quý, chắc chắn được tiếp nhận giáo dục cao cấp, lẽ nào không hiểu sự tôn trọng tối thiểu với người khác?” Vân Thi Thi nổi nóng nói: “Nếu anh không hiểu, tôi không ngại dạy anh đâu?”

Người đàn ông không vui nhếch mi: “Em đang dạy tôi?”

Tài xế nghe vậy, nhất thời bị nghẹn, lại phì một tiếng.

Mộ Nhã Triết không nhịn được nữa, đang bị người nào đó dắt mũi không có chỗ phát tiết: “Chú Hàn!”

“Dạ, giám đốc!”

“Chú cười cái gì?”

“Ai dám cười cậu đậy?” Vẻ mặt chú Hàn xấu hổ: “Tôi cười à? Tôi không cười đâu.”

“Chú vừa...” Giọng nói của Mộ Nhã Triết âm u, cất giấu sự không vui.

“Giám đốc, ban nãy tôi đang mải suy nghĩ, không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì hết.” Chú Hàn là người thông minh, lập tức biện bạch thanh minh.

“Cút!” Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt.

Chú Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng tắt xe, tiện thể nâng tấm ngăn trên xe lên, chia cách chỗ điều khiển và ghế sau.

Tấm ngăn được kéo lên, tạo thành một không gian kín, ngăn cách.

“Làm gì thế?” Vân Thi Thi thấy tài xế xuống xe, khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của người đàn ông, vô cùng đáng sợ, rõ ràng rất tức giận.

Cô mím môi, sợ hãi cực kì.

Ban nãy vừa cho anh một cái tát, giờ lại hối hận không thôi.

Hình như...chọc giận anh rồi!

Cô xoay người mở cửa xe, nhưng xe đã khóa lại.

Phía sau, cánh tay dài của Mộ Nhã Triết vươn tới, ôm cô vào trong lòng, lạnh lẽo nói: “Hài lòng chưa?”

“...?”

“Giờ, trong xe chỉ có chúng ta, không có người ngoài.”

Vân Thi Thi bị ôm chặt, sẵng giọng: “Anh là cầm thú sao?”

“Em nói không sai, tôi chính là cầm thú.”

Mộ Nhã Triết dí sát vào cô, khẽ ngửi cần cổ thơm mùi sữa tắm của cô, mùi hương giống hệt người anh.

Anh cảm giác mình dã trúng độc.

Độc của người phụ nữ này, không thuốc nào chữa nổi.

Không bao giờ đủ, lúc nào cũng thấy thiếu.

Anh chưa bao giờ khát khao một người phụ nữ đến vậy.

Như thể trúng kịch độc, không ai có thể chữa.

Thấy cơ thể của người đàn ông dán sát, cả người Vân Thi Thi căng cứng, đẩy lồng ngực anh ra, cáu giận nói: “Đừng, tôi không thích ở trong xe!”

“Tôi thích!” Mộ Nhã Triết nhếch mi: “Cảm giác sẽ rất kích thích!”

...