...
Vân Thi Thi cố chấp hỏi, “Tinh Trạch đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…”
“Gặp anh ta sao?”
Bác sĩ nghe không được nữa, “Cô Vân, mắt của cô hiện giờ không thể nhìn mọi thứ bình thường, cô muốn gặp người nào, cũng phải đợi mắt cô tốt hơn rồi nói!”
“Mắt của tôi thế nào, không quan trọng! Quan trọng là…”
Vân Thi Thi không thể nói với bọn họ được, liền muốn đứng dậy.
Hoa Cẩm lập tức đè chặt cô.
“Thi Thi, nghe lời! Đừng làm bừa! Tình hình bây giờ của em, căn bản không thể xuống giường được!”
“Vì sao lại không nói cho tôi biết tình hình của Tinh Trạch?”
Vân Thi Thi nghiêng đầu về phía anh ta, môi run run, vô cùng trắng xanh, giống như quét một lớp phấn, “Có phải anh ấy… Có phải anh ấy hay không…”
Cô đột nhiên vươn tay, cầm chặt cổ tay Hoa Cẩm, một giọt nước mắt máu chảy ra, rất nhanh chảy xuống.
“Anh ấy có sao không? Cầu xin anh, nói cho tôi biết!”
Hoa Cẩm không đành lòng, không đành lòng nói mọi chuyện cho cô.
Hữu Hữu ở bên cạnh nổi lên dũng khí nói, “Mẹ, không nên hỏi nữa! Con vừa nghe thấy, chú Tinh Trạch đã vĩnh viễn ngủ say rồi!”
Trái tim đứa bé rất nhỏ, không dùng từ ‘Chết’ tàn nhẫn.
Đối với cậu mà nói, ‘Ngủ say’, chắc chắn là cách nói có thể tiếp nhận.
Vân Thi Thi nghe xong, vẻ mặt lập tức sửng sốt, toàn thân đều cứng đờ như đá, cũng không nhúc nhích.
Cô đột nhiên cười, hiển nhiên không cho là đúng, “Không có khả năng! Anh ấy không có khả năng đã chết… Các người đang gạt tôi…”
Hữu Hữu thấy bộ dạng cô như vậy, đau lòng hít thở không thông rồi!
Cậu tình nguyện cậu đến nhận đau khổ như vậy, cũng không nguyện nhìn thấy mẹ bị vây trong địa ngục tàn nhẫn.
“Anh ấy không có khả năng… Không có khả năng chết như vậy...”
Vân Thi Thi đột nhiên nhếch môi cười, biểu tình trên mặt lại cực kỳ trống rỗng, giống như một giây sau, hoàn toàn sụp đổ vậy.
Tất cả mọi người phát hiện ra cô ấy khác thường, đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy, khó có thể chấp nhận.
Hoa Cẩm lại càng đau lòng chạm vào mu bàn tay cô, an ủi, “Thi Thi, em đừng đau khổ, việc cấp bách trước mắt, chính là em phải chăm sóc mình thật tốt!”
“Sao tôi có thể không cảm thấy tội lỗi được?” Cô không hề có dấu hiệu, giống như tâm thần khóc lên, “Đều do tôi hại anh ấy! Đều do tôi hại anh ấy! Không được… Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy…”
Cho dù gặp mặt lần cuối cũng được…
Vân Thi Thi đứng dậy, giường phẫu thuật rất cao, cô không chút nghĩ ngợi nhảy từ trên giường xuống, đột nhiên ngã trên mặt đất.
Kim truyền dịch trên tay rơi ra, máu tươi rơi lên đất.
Cô không quan tâm đau đớn, cuống quít bò trên mặt đất, miễn cưỡng đứng dậy, hai tay sờ loạn xạ.
Hoa Cẩm thấy vậy, lập tức đi lên phía trước, ôm lấy vai cô.
“Thi Thi, em bình tĩnh một chút! Em bình tĩnh một chút, có được không? Em đừng như vậy, em đừng trừng phạt mình như vậy nữa!”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần chạy tới, ôm lấy cánh tay cô.
“Mẹ… Đừng dọa Hữu Hữu! Mẹ đừng miễn cưỡng chính mình có được không?”
“Nếu chú Tinh Trạch còn sống, cũng nhất định không muốn nhìn thấy mẹ như vậy!”
“Con đoán, chú Tinh Trạch nhất định là vì bảo vệ mẹ! Mẹ có thể bình yên vô sự, chú Tinh Trạch nhất định sẽ cảm thấy vui mừng! Cho nên, mẹ đừng phụ lòng chú Tinh Trạch dụng tâm lương khổ!”
Vân Thi Thi dần dần bình tĩnh trở lại, cắn chặt răng, khó có thể tha thứ cho mình như trước.
...