...
"Chọn cái này đi."
Anh thích màu sắc đơn giản, phong cách đơn giản, không quá thích hoa văn phiền phức gì đó.
Trong lòng Vân Thi Thi yên lặng ghi nhớ.
Khi lên xe, Vân Thi Thi gửi tin nhắn cho Lâm Phượng Thiên, xin phép anh ta một tiếng.
Không lâu sau, Lâm Phượng Thiên có thể không có vội, rất nhanh trả lời lại: "Thi Thi, mấy ngày nay cô đi đâu vậy, không ở bệnh viện, gọi điện thoại cho cô cũng không được, tôi vốn dẫn mấy người trong tổ kịch đến bệnh viện thăm cô, kết quả bác sĩ nói cô xuất viện rồi. Xuất viện sớm như vậy, không ở nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?"
"Đi ra ngoài giải giải sầu rồi." Vân Thi Thi trả lời một câu, cũng kèm theo icon biểu cảm tươi cười.
Lâm Phượng Thiên trả lời: "Ừ... Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Lúc trước vội vàng xử lý chuyện trong tổ kịch, không thể kịp thời thăm, cảm thấy thật xin lỗi."
"Đạo diễn Lâm, đừng nói như vậy. Anh là đạo diễn lớn mỗi ngày kiếm được hàng tỷ bạc đâu!" Vân Thi Thi trêu chọc anh ta.
Lâm Phượng Thiên trả lời là sự im lặng tuyệt đối.
Ngay sau đó lại phát đến tin tức: "Nghỉ ngơi thật tốt, hoan nghênh lại trở lại tổ kịch."
"Ừ, cám ơn."
"Còn tính toán về tổ kịch sao?" Ánh mắt Mộ Nhã Triết nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt hỏi.
"Ừ." Vân Thi Thi gật đầu.
Dừng lại ở đèn đỏ, Mộ Nhã Triết đột nhiên quay sang nhìn cô nói: "Anh nuôi em."
"Hả?..." Vân Thi Thi nhất thời không phản ứng kịp, nhìn về phía anh, sau đó cô phục hồi tinh thần lại nghe câu nói cảu anh, sắc mặt hơi đổi: "Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Mộ Nhã Triết nhìn cô chằm chằm: "Thi Thi, anh nuôi em. Cho nên, em không cần quay phim, cũng không cần làm việc, em chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi."
Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn anh, thật lâu không phản ứng.
Không biết vì sao, nói chung, một người người đàn ông nào nới những lời như vậy với phụ nữ, người phụ nữ nào cũng cảm thấy thật vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng mà từ trong miệng Mộ Nhã Triết nói như vậy, không biết vì sao, cô không hiểu sao cảm thấy, không vui nổi.
Mộ Nhã Triết yên lặng nhìn cô, thấy cô im lặng không nói, khẽ nhướng mày: "Sao vậy, nghe anh nói như vậy, em có vẻ không được vui?"
Đèn đỏ chuyển qua xanh đèn, Mộ Nhã Triết cũng không có phản ứng.
Thẳng đến tiếng còi dòn dập phía sau kinh động anh, anh mới nhìn về phía trước, đạp ga xe chạy thẳng về phía trước..
Bóng cây loang lổ ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua.
Ánh mặt chiếu vào cửa sổ, ấm áp rong chơi.
"Mộ Nhã Triết, anh nguyện ý nuôi em sao?"
"Ừ!"
Khóe môi Mộ Nhã Triết mỉm cười giương lên.
Nuôi người phụ nữ mình yêu, là chuyện hạnh phúc nhất.
Huống hồ, anh có được tài sản đồ sộ giàu nhất nước mà người phụ nữ của anh còn ra ngoài tìm việc làm, không phải sẽ bị người khác khinh bỉ sao?
Anh nghĩ đến ngày đó, Nhan Băng Thanh đánh giơ tay vào mặt cô, tim của anh hung hăng co rút lại, thật đau đớn.
Ở trong cảm nhận của anh, phong sát đã là sự tha thứ lớn nhất cho cô ta rồi.
Kiểu người dám động vào người của anh, dù có chết cũng không luyến tiếc.
...