...
Hóa ra, sau khi Cụ Phong chiếm đóng Wildt, tất cả mọi người đã cố gắng yểm trợ để cho Cố Cảnh Liên rời đi, nhưng mà thật không may đi đến nửa đường đã bị quân phản loạn mai phục, hai bên phải tách ra làm hai, sau đó thì mất luôn tin tức của Cố Cảnh Liên.
Sở Hà nghe xong lập tức nhíu mày: “Lúc di tản bên Cố Cảnh Liên có bao nhiêu người?”
“Khoảng ba mươi người, trong đó có năm lính đánh thuê, võ công rất giỏi.”
“Nói cách khác có người bảo vệ anh ấy.”
“Đúng.”
“Theo anh thì anh ấy có thể ở đâu?”
Người nọ cảm thấy rất khó đoán: “Cô hỏi như vậy thật sự tôi cũng không thể nói, Jamalpur nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, phạm vi trăm dặm, bây giờ mọi thông tin đều bị cắt đứt, trên tay Cố tổng lại không có điện thoại vệ tinh, chúng tôi cũng không có cách nào liên hệ với anh ấy. Nhưng mà tôi đoán, bọn họ sẽ không đi quá xa. Dù sao hiện tai khu trung lập đã bị rơi vào tay quân phản loạn, bên ngoài quá loạn chắc chắn Cố tổng bọn họ sẽ tìm một nơi ẩn nấp.”
“Hiện tại, ngoại trừ một bộ phận có vũ trang còn những người khác cơ bản không có cách nào tiến vào. Chờ đợi cứu viện, đợi ai cứu viện?”
“Tôi nghe nói, tất cả mọi người ở đại sứ quán đều đã di tản hết rồi, còn một phần người Hoa chưa di tản nhưng không lâu nữa sẽ có hạm đội đến, tôi đoán bọn họ sẽ đi về phía đại sứ quán.”
Sở Hà lập tức ngắt lời hắn ta: “Hiện tại đại sứ quán đã bị phong tỏa rồi, bên ngoài đều là quân phản loạn, nếu muốn đi bộ mà tiến vào đại sứ quán là rất nguy hiểm.”
Người nọ lập tức nghi ngờ đứng lên: “Vậy cô làm thế nào đến đây?”
"Xe."
"Xe?"
Người nọ sợ hãi: “Cô trực tiếp công khai lái xe vào đây? Nhiều trạm kiểm tra như vậy cũng đều bị quân phản loạn chiếm đóng rồi…”
“Tôi không có đi qua trạm kiểm tra, tôi đi đường mòn.”
Sở Hà dừng một chút lại thở dài nói: “Nhưng mà hiện tại xe đã hết xăng rồi, ở đây có xăng không?”
“Có thì có… Bây giờ cô muốn đi tìm Cố tổng sao?”
Người nọ đau đầu nói: “Ban ngày là không được đâu. Buổi tối khu giao chiến đều ngưng chiến, ban ngày bên ngoài rất loạn, rất nguy hiểm. Cô không ngại thì ở đây nghỉ một đêm, đợi trời tối rồi hãy đi cũng không muộn.”
Sở Hà gật đầu: “Tôi biết.”
Cô cúi đầu nói với Dịch Lâm Hi: “Chúng ta ở đây nghỉ một đêm.”
“Dạ.”
Sở Hà cùng Lâm Hi đi lên tầng hai, tìm xung quanh không có giường, chỉ có một cái chiếu họ liền nằm xuống.
Trời lúc này đã có chút lạnh rồi.
Chỉ là nằm trên chiếu không có gì đắp không khỏi có chút lạnh.
Lâm Hi cuộn mình trong góc, lạnh đến phát run.
Bỗng nhiên có một chiếc áo khoác phủ lên người cậu.
Lâm Hi quay đầu lại, thấy Sở Hà đã cởi áo khoác ra và khoác lên người cậu.
Trên người cô chỉ còn một chiếc áo chống đạn, rất phong phanh.
Trái tim Lâm Hi chợt ấm áp, có chút cảm động nhưng vẫn hỏi cô: “Chị không lạnh sao?”
“Không lạnh, quen rồi.”
Hoàn cảnh cực khổ hơn cô cũng đã trải qua rồi, so với hồi trước đi bộ ở rừng nhiệt đới ẩm ướt thì hoàn cảnh như bây giờ thì tính là gì?
Cô nằm xuống, mắt thấy Lâm Hi áp sát lại gần cô hơn một chút, đem áo đắp lên người cô, ôm chặt lấy cô.
“Ngủ đi.” Lâm Hi đỏ mặt nói một câu liền nhắm hai mắt lại.
...