...
Thừa lúc Hữu Hữu đi nấu mì, Vân Thi Thi lén vào phòng em bé, nhìn trộm Tiểu Nguyệt Dao, đúng như dự đoán, liền thấy con nằm trong giường em bé, đang ngủ rất là ngọt ngào!
Cô con gái nhỏ đang lấy ngón tay cái đưa vào trong miệng, và ngậm như vậy, ngủ rất là ngọt ngào.
Vân Thi Thi thật cẩn thận lấy ngón tay từ trong miệng của con gái ra, Nguyệt Dao hé ra miệng, “Bặt” một tiếng, một cái bong bóng bọt nước nhỏ nổi lên, nổi thành một cái lớn lắm!
Cô ấy cảm thấy rất thú vị, nhẹ nhàng lấy tay đâm một cái, bong bóng nước bọt vậy là vỡ rồi, Nguyệt Dao lại vô ý thức lấy tay ngậm vào trong miệng, dáng vẻ rất ngon.
Vân Thi Thi quyết định thôi kệ con gái, đứng dậy, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Ăn xong bữa cơm trưa nhưng không tính là cơm trưa, Vân Thi Thi đi đến phòng quần áo chọn lựa quần áo, vào lúc buổi chiều, Mộc Tịch đến rồi, Vân Thi Thi đã chuẩn bị hết mọi thứ, nhìn thấy Mộc Tịch, cô ấy đưa cái hộp có đựng dây chuyền cho cô ta và nói: “Nhìn xem.”
Mộc Tịch có chút tò mò nhận lấy, mở hộp ra, nhìn thấy một sợi dây chuyền đẹp đẽ lẳng lặng nằm trong hộp.
“Đây là …”
“Buổi tiệc từ thiện tối nay, chị chuẩn bị đem vật này ra đấu giá.”
Vân Thi Thi nói xong, còn cố ý tỏ vẻ đau lòng cầm lên trước ngực nói: “Nói thật là, chị cũng không nỡ lắm! Ôi, dây chuyền này, chị cũng rất là thích! Khi không đem đi đấu giá, có khi nào đáng tiếc quá không?”
Mộc Tịch lẩm bẩm một hồi trên môi, cô ta ngước mắt nhìn thoáng qua Vân Thi Thi một cái, mở miệng, bỗng nhiên muốn nói cái gì, nhưng lại không nói ra câu nào.
Vân Thi Thi nhìn chằm chằm vào dây chuyền, lưu luyến không rời, nên không có chú ý tới nét mặt của cô ta.
Mộc Tịch trang điểm xong cho cô ấy, thay một bộ đầm có kiểu dáng đơn giản, kiểu đầm này là do nhà thiết kế danh giá làm ra, tuy không thể nói là đầm dạ hội, nhưng là kiểu dáng điển hình của người nổi tiếng.
Tham dự buổi tối tiệc từ thiện, không thể nói là đẹp trấn tứ phương, trang trọng, khéo léo là được rồi.
Dù sao, không phải là buổi lễ trao giải long trọng, chú trọng phong cảnh thể diện, chủ đề là từ thiện, không phải so sánh ai đẹp nhất.
Mộc Tịch vẫn thể hiện khuôn mặt có rất nhiều lo lắng trong lòng, Vân Thi Thi đã chú ý cô ta rất lâu rồi, từ lúc buổi chiều về sau, cứ biểu hiện thần thái không tập trung, muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại không thốt lên lời nào.
Cô ấy hoài nghi hỏi han: “Mộc Tịch, em rốt cuộc làm sao vậy?”
“A?”
“Chị nhìn em, cứ bộ dạng không tập trung, giống như có tâm sự gì đó.”
Vân Thi Thi gọi cô ta đến sô pha ngồi xuống, Mộc Tịch do dự thật lâu, mới từ từ đi chầm chậm về phía cô ấy và ngồi xuống, nhưng vẫn là bộ dạng đứng ngồi không yên, trong phòng rõ ràng đang mở máy lạnh, nhưng trán của cô ta vẫn cứ chảy mồ hôi, Vân Thi Thi còn tưởng rằng là cô ta không khỏe trong người.
“Không khỏe trong người à?”
“Không… Không phải…” Cô ta cuống quít xua tay giải thích, nhưng lại lời nói lộn xộn.
Vân Thi Thi bật cười nói: “Mộc Tịch, nếu em thấy không khỏe trong người, em cũng không cần cố ý đi chung với chị, em về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Vân Thi Thi quan tâm từ tự đáy lòng.
Cô ấy thật sự đang quan tâm đến cô ta, lo rằng cô ta không khỏe trong người, nhưng vẫn cố gắng ráng làm.
Mộc Tịch nghe xong, trong lòng thật sự rất khó chịu, cô ta ngước mặt lên, ánh mắt không ngừng lấp lánh, ánh mắt chân thành nhìn Vân Thi Thi, cô ta đột nhiên cảm thấy mình rất xấu hổ!
Vân Thi Thi đối xử tốt với cô ta như vậy, nhưng cô ta lại… lại lợi dụng cô ấy ….
Mộc Tịch lập tức nắm chặt lấy góc áo, đôi mắt màu đỏ đẫm lệ, đôi môi run rẩy rất lợi hại, nhưng lại cố nén không rớt nước mắt.
Làm sao giờ?
Rốt cuộc có nên nói thẳng với cô ấy hay không?
Cô ta thật sự rất rối rắm trong lòng, luôn cảm thấy việc này, cho dù ra quyết định gì đi chăng nữa, đều không đúng!
...