...
Hữu Hữu cũng nói, "Nhưng bây giờ còn rất nhỏ, nên không biết là con trai hay con gái nữa?"
"Nếu như là công chúa nhỏ thì tốt rồi! Cha vẫn một lòng muốn có một cô công chúa mà!" Tiểu Dịch Thần nói.
"Phụ thân nói, dù là con trai hay con gái, đều yêu thương như nhau!" Hữu Hữu lập tức bổ sung.
Đôi mặt to trắng đen rõ ràng của cậu tò mò mà mến yêu quan sát bụng Vân Thi Thi, sau đó dịu dàng nói, "Con sẽ rất thương yêu em nhỏ! Mẹ, con thề, con nhất định hội làm một người anh trai tốt, chăm sóc cho em gái nhỏ!"
Tiểu Dịch Thần ở một bên châm chọc, "Sao em lại biết là em gái!?"
"Ừm! Hẳn là do thần giao cách cảm!"
Hữu Hữu cười tít mắt nói, "Em đoán trong bụng mẹ nhất định em gái! Ai bảo cha vẫn luôn muốn có một cô công chúa nhỏ chứ, không phải anh cũng thích em gái sao?!"
"Anh..."
Mặt Tiểu Dịch Thần đỏ lên rất khả nghi, lập tức cúi đầu "ừ" một tiếng, "Anh cũng muốn có em gái nữa!"
Vân Thi Thi nghe vậy, tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, ánh mắt chờ mong của hai đứa nhỏ.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mà đặt tay lên mu bàn tay của cô, dịu dàng gọi cô, "Thi Thi, em còn có anh, còn có Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, trong bụng còn có một bé con mới bảy tuần tuổi! Bé con vô cùng may mắn, cũng vô cùng kiên cường! Bác sĩ nói, dưới tình huống ác liệt như thế, mà có thể giữ lại thai nhi, là một kỳ tích!"
Trái tim Vân Thi Thi chấn động.
Bé con vô cùng may mắn...
Bé con vô cùng kiên cường...
Cánh môi Vân Thi Thi bỗng nhiên run run, run giọng nói, "Lúc đó, xe suýt nữa thì đụng vào em, nghiền qua người em..."
Trước mắt không khỏi hiện ra một màn kia.
Lúc cô cầm di động, chỉ cảm nhận được đèn xe ô tô phía sau lao tới, hung hăng làm lóa mắt cô.
Nếu không phải giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cố Tinh Trạch ôm cô ngã sang một bên, chỉ sợ cô đã sớm bị xe hung hăng nghiền nát.
Cho dù, cô bị Cố Tinh Trạch ôm ngã nhào ra đất, nhưng mà tất cả sức nặng của cô, đều bị anh nhận lấy.
Lúc Cố Tinh Trạch ôm cô vào trong lòng, dùng phía sau lưng cản lại tất cả va chạm.
Bởi vậy, cô cảm nhận được, trong nháy mắt rơi xuống đất đó, cô cảm thấy Cố Tinh Trạch thở mạnh một phen, hít thở nặng nề.
Nếu không nhờ anh, có thể đoán được, đứa bé trong bụng cô, sợ là không giữ được!
Nếu không nhờ anh, có lẽ cô đã lăn qua lộn lại rồi bị Vân Na dùng xe nghiền qua mấy chục lần.
Vân Na hận cô bao nhiêu?!
Chỉ nói chuyện với cô, cũng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hóa thành thú dữ, xé cô thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ, hung hăng nuốt vào bụng!
Cô ta căn bản không nghĩ, cô ta làm như vậy sẽ có kết cục gì.
Cô ta cũng không e dè pháp luật.
Cô ta muốn, lấy mạng đổi mạng.
Những chuyệnVân Na làm, từ trước tới nay đều có mục đích chết chung với cô!
Dù chết, hay bị pháp luật trừng phạt, cũng muốn hung hăng kéo bọn họ xuống địa ngục!
Vân Nghiệp Trình là ví dụ tốt nhất.
Ông là cha ruột của cô ta!
Vậy mà cô ta cũng ra tay được, dám tạt H2SO4 vào ông, còn là H2SO4 đậm đặc, cô ta tàn nhẫn bao nhiêu, mới có thể nghĩ ra phương thức trả thù đáng sợ này?!
Nếu như không có Cố Tinh Trạch thì sao!?
Cô có thể tưởng tượng ra, Vân Na sẽ dùng phương thức tàn nhẫn cỡ nào, một dao một dao, khoét lấy máu thịt của cô, cho đến khi cô bị hành hạ đau khổ mà chết!
...