...
Miệng vết thương của anh ta khép lại rất nhanh, qua một tuần, đã có thể cắt chỉ rồi.
Nhưng anh ta lại có chút, không nguyện ý vết thương lành nhanh như vậy.
Anh ta vô cùng hưởng thụ, ở trong bệnh viện tiếp nhận sự chăm sóc của cô.
Cho dù ngắn ngủi, lại thật ấm áp.
Nhưng mà thời khắc ra viện, Quý Vũ Kỳ bỗng nhiên xuất hiện.
Cùng với sự xuất hiện của cô ta, còn có một phụ nữ khác.
Cửa phòng bệnh, Hoa Cẩm ngạc nhiên nhìn thấy Tiểu Nhã bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, nụ cười trên mặt, trong lúc nhất thời ngưng đọng kết băng.
"Tiểu Nhã..."
Cô ta làm sao bỗng nhiên đến Hải Thị chứ?
Không phải nói, cô ta mấy ngày nay ở Nhật Bản đào tạo chuyên sâu, thời gian ngắn không cách nào về nước, nhưng hôm nay...
Xuất hiện tại bệnh viện, không có một tia phòng bị.
Hoa Cẩm nhấp môi, bỗng nhiên, trong lòng có chút bối rối.
Vân Thi Thi vốn đang đút cháo cho anh ta, lần theo ánh mắt anh ta, nhìn về phía cửa phòng bệnh, cô gái ăn mặc ung dung hoa quý, cũng nhất thời kinh ngạc.
Là một cô gái nhìn rất trẻ trung, ăn mặc đồ da, thân hình cao gầy, phong thái và ưu nhã lúc giơ tay nhấc chân, giống như cái tên của cô cao quý bức người.
—— Lâm Tuyết Nhã.
Trên mặt cô trang điểm rất đẹp, mày lá liễu tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp, làm da trắng như tuyết, bờ môi hồng diễm, mị hoặc nhất là, cho dù cách xa mấy mét, vẫn lập tức có thể ngửi được mùi nước hoa phát ra trên người cô ta.
Thần bí mê người.
Vân Thi Thi liếc một cái trông thấy, trên chóp mũi cô ta, có một nốt ruồi duyên rất nhỏ, cũng không có làm gương mặt xinh đẹp của cô ta kém đi nửa phần, ngược lại tăng thêm vài phần thướt tha.
Là một cô gái rất đẹp.
Không tưởng tượng nổi dùng từ gì để hình dung cô gái này, nếu như nhất định phải hình dung, giống một gốc hoa hồng có gai, hồng diễm mỹ lệ, chạm thử, lại cực kỳ đâm đau người.
Có thể giống như, từ trên biểu cảm lạnh như băng của khuôn mặt cô, giống như đến không có thiện ý.
Vân Thi Thi hơi nghi hoặc một chút nhìn Hoa Cẩm một cái, lúc nhìn lại, đã thấy một đôi mắt cực kỳ khinh người, rơi vào trên mặt cô.
Ánh mắt của cô ta cũng không sắc bén, nhưng lại có thể trông thấy sự không có ý tốt mãnh liệt trong đó.
Giống như là mình xâm phạm lãnh địa của cô ta, dường như dùng ánh mắt xua đuổi cô.
Lâm Tuyết Nhã giẫm lên giày cao gót, chậm rãi đi vào phòng bệnh, tiếng va của gót giầy cùng mặt đất thanh thúy, từng tiếng từng tiếng gõ vào trong lòng Hoa Cẩm, cực kỳ chói tai.
"Tiểu Nhã, sao em lại tới đây?"
"Em làm sao không thể tới?"
Lâm Tuyết Nhã lãnh diễm cười một tiếng, liếc qua Vân Thi Thi, lại lập tức thu tầm mắt lại, cũng không nhìn nhiều.
Trên mặt trang điểm tinh xảo, nhất là mặt mày thâm thúy, lộ ra nụ cười lạnh như băng, lại khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Vẻ đẹp của cô ta, cực kỳ khoa trương, hùng hổ dọa người.
Nếu nói Tống Ân Nhã ưu nhã cao quý, so với cô ta, lại căn bản không bì kịp nửa điểm.
Cô ta cao quý, lại như từ thực chất bên trong phát ra, trời sinh quý tộc, có thể nhìn ra được, nói chung chỉ có xuất thân người xa xỉ, mới có khí chất như thế.
Hoa Cẩm giật giật khóe môi, có chút xấu hổ: "Anh cho là em còn ở Nhật Bản."
"Anh bị thương, vì cái gì không nới với em."
Lâm Tuyết Nhã đi tới, dừng ở cạnh giường, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Vân Thi Thi, môi đỏ hé mở.
"Đây là vị trí của tôi."
Vân Thi Thi ngơ ngác một chút.
"Tránh ra."
Cô ta ra lệnh, không có bất kỳ khách khí gì, giống như công chúa cao cao tại thượng, hiển thị rõ tôn quý.
Vân Thi Thi cười một tiếng: " Anh ấy đói bụng, tôi đang giúp anh ấy húp cháo."
"Không tới lượt cô nói chuyện với tôi."
Lâm Tuyết Nhã nghiêng người sang, sắc mặt không vui hỏi: "Vũ Kỳ, cô ta là ai."
...