...
Tiểu Bảo reo lên, nét mặt mừng rỡ!
Hình chú mèo con được cắt tỉa cẩn thận, trông rất bắt mắt, không hề có một góc nào bị lệch. Chú mèo trông lười biếng mà vẫn đáng yêu, đôi mắt mở to nhìn quanh, xinh vô cùng!
Đây là thiệp chúc mừng 3D?
Nhưng mà, là ai đã làm chuyện này?
Là ai đã lén lút làm đặt nó ở đầu giường Tiểu Bảo?
Lẽ nào, là bác Phúc?
Tiểu Bảo vội mặc áo quần rồi cầm tấm thiệp chạy đi tìm bác Phúc, hào hứng hỏi: “Bác! Bác ơi! Cái này là bác làm à?”
Bác Phúc cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay Tiểu Bảo rồi cười hiền, gật đầu đáp: “Ừ, thế nào, có thích không?”
Thằng bé phấn khích gật đầu: “Dạ! Rất thích! Không ngờ bác Phúc làm thiệp lại đẹp vậy. Vậy sao tấm thiệp bác làm hôm qua lại xấu thế? Tấm này mới gọi là thiệp này!”
Bác Phúc chột dạ, gãi gãi sau đầu rồi xấu hổ ho khan: “Làm gì có, chọc cho con vui thôi!”
Sự thật thì…
Tấm thiệp này vốn không phải ông ấy làm.
Sáng nay, có một người đàn ông thức suốt đêm để làm thiệp đã đến tìm ông, bảo ông đặt tấm thiệp này lên đầu giường của đứa trẻ.
Bác Phúc vừa trông thấy tấm thiệp của Cố Cảnh Liên, ngạc nhiên đến độ trợn tròn hai mắt.
“Ông chủ, hóa ra hoa tay của ngài tốt đến thế?”
Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn ông.
“Nếu không phải các người vô dụng quá mức thì sao tôi lại phải tốn công tốn sức?”
Bác Phúc ái ngại vuốt vuốt sóng mũi.
“Ngay cả một tấm thiệp cũng không làm được, ông già đến lẩm cẩm rồi à?”
Bác Phúc uất ức mà phân trần: “Nào phải? Tại tôi trước giờ chưa làm qua mà thôi!”
“Đừng phí lời.”
Cố Cảnh Liên nói: “Nếu còn có lần sau,…”
“Nhất định sẽ không có lần sau nữa!”
Cố Cảnh Liên xoay người, chuẩn bị về phòng, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói với bác Phúc: “Nếu thằng nhóc đó mà có hỏi ai làm, thì ông hãy nói là ông nhé!”
“Sao tôi dám tranh công với ông chủ chứ?”
“Tôi nói sao thì ông cứ làm vậy.”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Nghe chưa?”
Bác Phúc lẳng lặng suy xét, cuối cùng như đã hiểu ra,, nên liền gật đầu.
“Dám lộ ra một từ nào, tôi sẽ không tha cho ông.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Bác Phúc nheo đôi mắt đã già để đánh giá sắc mặt vô cùng không tự nhiên của Cố Cảnh Liên.
Ông hiểu rồi.
Ông chủ nhât định là cho rằng chuyện thức đêm để làm những công chuyện thủ công này cho một đứa trẻ là việc vô cùng mất mặt.
Cho nên, bác Phúc chỉ đành đứng ra nhận mà thôi.
Tiểu Bảo cầm tấm thiệp chạy đi tìm Sở Hà, nhảy cẫng lên một cách sung sướng: “Mẹ, xem này, bác Phúc làm tấm thiệp này tặng con đấy, có đẹp không?”
Sở Hà nhìn tấm thiệp trên đôi tay nhỏ của Tiểu Bảo, tấm thiệp bên ngoài được trang trí rất tinh tế, giở ra xem thì còn có thêm hình một chú mèo trồi lên, trông sống động như thật.
Nhưng mà, sao thằng bé lại nói là do bác Phúc làm tặng?
Cô cảm thấy không hợp lý!
Nhất định là Cố Cảnh Liên cảm thấy việc thức đêm làm thiệp sinh nhật cho một đứa trẻ là rất mất mặt, cho nên nhất quyết phải đem “công lao” này đổ lên đầu bác Phúc.
Đúng là khó có ai dám tin một người đàn ông như vậy lại có thể làm ra một tấm thiệp đáng yêu đến thế. Thật sự không hợp chút nào!
Tiểu Bảo bỗng bĩu môi tiếc nuối: “Nếu là của chú làm thì hay quá!”
Sở Hà nghe xong, cảm thấy khó hiểu: “Vì sao?”
“Bởi vì…”
Tiểu Bảo ôm tấm thiệp vào lòng, chu môi: “Con muốn được chú làm thiệp tặng cơ!”
“Vì sao nhất định phải là của chú làm?”
Sở Hà ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo lại càng xấu hổ, lúng túng đến mức lắp bắp.
“Bởi vì…”
“Bởi vì…”
Tiểu Bảo rất thích chú!
Cho nên, chỉ cần là đồ của chú tặng thì thằng bé nhất định sẽ trân trọng vô cùng!
...