...
Cố Cảnh Liên vì thế tung ra một câu trả lời mơ hồ: “Chờ con lớn lên rồi sẽ biết.”
“…”
Tiểu Bảo suy nghĩ khổ tâm, lại không nghĩ ra: “Đừng luôn nói là chờ con lớn lên rồi nói! Bởi vì, mặc dù con lớn lên con cũng không hiểu được, tại sao mẹ con tốt như vậy, cha lại không cần cô ấy.”
Cố Cảnh Liên “…”
“Chờ con lớn lên cũng không biết, tại sao họ rõ ràng rất ghét đối phương, nhưng lại sinh ra con?”
Tiểu Bảo buồn rầu ôm lấy bắp đùi của anh ấy, thương tâm nói: “Cha, cha có biết không? Tiểu Bảo từ lúc sinh ra, cứ nghĩ mình không có cha! Những đứa trẻ nhỏ nhà người ta đều có cha, chỉ có Tiểu Bảo không có! Tiểu Bảo mỗi ngày nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có cha ôm, được cha nâng lên đầu, tại sao Tiểu Bảo không có? Là do Tiểu Bảo không tốt? Tại sao cha không cần Tiểu Bảo?”
Nghe được lời này, có thể nói là lòng chua xót đến cực điểm.
Đứa nhóc ngẩng đầu lên, nghiêng nghiêng cái đầu, bỗng nhiên ngập ngừng nói: “Thật ra… Cha có biết không? Con rất là cảm ơn người dì đó! Mang con đến thành phố này, nếu không cũng không có cách nào gặp được cha, đúng không?” Người dì trong miệng cậu ấy nói ý chỉ đương nhiên là Tống Ân Nhã.
Nếu không phải là nhờ cô ấy, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng không biết, cậu ấy thật ra là có cha!
Tuy là người cha này có lúc rất là hung dữ, khuôn mặt nói chuyện lạnh như băng giống như một tảng băng lớn, còn rất hung tợn nhìn cậu ấy.
Cho nên đối với Tống Ân Nhã, tuy là có hận nhưng cũng có một chút cảm kích.
Trong giữa cuộc đời, cậu ấy đã kiếm được cha, nhưng mà nhìn Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà dường như là mối quan hệ không thể điều hòa với nhau được, cậu ấy trong lúc nhất thời cau mày cau mặt.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, cậu ấy cố ý lấy tay của Cố Cảnh Liên và tay của Sở Hà để chồng lên nhau, đồng thời cũng mang một tâm nguyện tốt đẹp.
Cậu ấy cũng không có một chút ý là bắt buộc.
Chẳng qua là hy vọng, cha này thật sự trở thành cha của cậu ấy.
Cậu ấy hy vọng Cố Cảnh Liên không chỉ đối xử tốt với cậu ấy, cũng hy vọng anh ấy đối xử tốt với Sở Hà.
Cố Cảnh Liên nghe vậy, ánh mắt không khỏi thâm thúy khó lường.
Lúc trước, anh ta cùng Sở Hà, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Mà sự chào đời của Tiểu Bảo cũng chỉ là một sự ngoài ý muốn.
Không có tình yêu thì sẽ không có kết tinh của những thứ tình cảm nào cả.
Sự thật nói trắng ra rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.
Trước đó, anh ấy sở dĩ ngầm đồng ý cho Sở Hà ở lại nhà họ Cố, đơn giản là vì Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ỷ lại Sở Hà, mà Cố Cảnh Liên cũng lo đến sự cảm nhận của Tiểu Bảo, vì thế liền ngầm đồng ý Sở Hà ở lại nhà họ Cố.
Nhưng cực hạn cũng tới đây mà thôi, anh ta thật sự không hề nghĩ tới còn phải xử lý những vấn đề giữa anh ta với Sở Hà như thế nào.
Nhưng mà hiện giờ, bất an cùng bàng hoàng của Tiểu Bảo, lại làm cho anh ấy bắt đầu một lần nữa xem kỹ vấn đề này.
Cố Cảnh Liên cúi đầu, nhìn Tiểu Bảo ôm chân của anh ấy, một bộ mặt u ám đầy tủi thân, cậu ấy không khỏi thương xót lên tiếng: “Con yên tâm, con không có mẹ kế đâu!"
Vậy đây là lời hứa của anh ấy, cũng là lời cam đoan với Tiểu Bảo!
Những lời của anh ta nói ra, trừ khi là chết, nếu không, nhất định không có gì thay đổi.
Tiểu Bảo nghe xong, nhận được sự bảo đảm của anh ấy, trong lòng có niềm an ủi lớn lao!
“Dạ! Một lời đã định!”
Tiểu Bảo vươn ngón út nói: “Ngoéo tay!”
Cố Cảnh Liên giật mình, nhưng vẫn rất là phối hợp vươn ngón út, móc lấy ngón út của cậu ấy.
Tiểu Bảo nghiêm túc nói: “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được lừa!”
Nói xong, thần sắc của cậu ấy chắm chú nhìn vào cái “Ấn” trên ngón tay cái của Cố Cảnh Liên, lúc này mới viên mãn!
Thằng nhóc này hình như rất dễ dàng mãn nguyện, anh ấy cho một lời hứa hẹn, thằng nhóc này thật sự cảm thấy mỹ mãn, cũng không quấn quít lấy anh ấy hỏi đông hỏi tây nữa!
Cái mà cậu ấy cần chẳng qua là một cảm giác an toàn nho nhỏ mà thôi!
...