...
Vân Thi Thi lại nói: “Không được, quá nguy hiểm. Nhiều người chen tới chen lui như vậy, lỡ không cẩn thận bị ngã thì rất dễ bị va vào đầu.”
Mộ Nhã Triết cũng thấy có lý, vì vậy bế Hữu Hữu từ tay Vân Thi Thi, sợ cô ấy mệt.
Hữu Hữu bị cha ôm vào lòng, mới đầu cảm thấy không thoải mái, hơi giãy giụa.
Mộ Nhã Triết nói với cậu: “Con nặng như vậy, mẹ ôm con một lúc lâu rất mỏi tay, để cho cha ôm con một lát, được không?”
Hữu Hữu nghe thấy vậy, cũng không giãy giụa nữa, nhưng vẫn quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Mộ Nhã Triết một cái.
Hiển nhiên là không hề cảm động!
Nhưng mà cậu không còn kiên quyết kháng cự nữa, như vậy đã làm Mộ Nhã Quyết cảm thấy mỹ mãn.
Trên sân khấu, trong tiếng nhạc, dàn nhạc bắt đầu đi lên sân khấu để biểu diễn ca hát.
Không khí lập tức bị hâm nóng, tất cả mọi người ai cũng đều cầm trong tay cây phát sáng quơ quơ lên trời, lúc này ai cũng đều hòa mình vào trong âm nhạc.
Ngũ âm của Hữu Hữu không được đầy đủ, nên không cảm nhận được âm nhạc nhiều. Đến tận lúc bài hát thứ ba vang lên, đó là một bài hát tiếng Anh, nhưng lại thu hút được sự chú ý của cậu.
---
“I’m in here can anybody see me (Tôi ở đây, không ai thấy tôi sao)
Can anybody help (Không ai có thể giúp tôi sao)
I’m in here a prisoner of history (Tôi ở đây, chính là một tội nhân của lịch sử)
…
Can’t you hear my call? (Bạn có nghe thấy tiếng tôi la lên không?)
Are you coming to get me now? (Bạn đến là để mang tôi rời đi phải không?)
…
I’ve been waiting for (Tôi vẫn luôn đợi bạn)
You to come rescue me (Bạn nhất định phải tới cứu vớt tôi)
…
I’m in here I’m calling out but you can’t hear (Tôi ở đây, tôi la lớn như vậy nhưng không ai có thể nghe được)
Can anybody help (Có ai giúp tôi không)…”
Tôi điên cuồng, tôi sẽ sụp đổ mất.
Tôi bị nhốt ở trong lồng, hãy cho tôi biết là tôi còn hy vọng đi, ở bên ngoài có ai nghe thấy không?
…
Đây là một bài hát tiếng Anh, bài hát này kể về một người từng bị tổn thương, bị giam cầm trong những đau buồn của quá khứ, chờ đợi để được cứu giúp.
Chẳng qua là…
Bài hát này lại làm cho trong ngực Hữu Hữu nổi lên một cảm xúc bi thương khó nói thành lời.
Cậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chìm vào trong bóng tối, nhưng trong bóng tối đó cậu lại mơ hồ nhìn thấy một cái lồng ở chính giữa.
Một đứa bé giống cậu như đúc đang cố sức nắm chặt song sắt trong lồng, không ngừng la lên.
Cậu không nghe thấy gì cả, dù là một chút âm thanh. Bên tai cậu toàn là âm thanh của bài hát kia, cùng với tiếng ồn ào của mọi người trộn lẫn với nhau.
Đứa bé trong lồng thấy cậu liền điên cuồng lay lay song sắt, gào thét: “Thả tôi ra khỏi nơi này đi!”
Hữu Hữu nhướn mày, thắc mắc hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Thả tôi ra ngoài đi! Tôi không muốn ở trong này!”
Cậu bé kia đau khổ cầm chặt lấy song sắt, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng nói: “Tôi không muốn ở trong này một mình…”
“…”
“Làm ơn đừng nhốt tôi một mình ở trong này…”
Sau song sắt, gương mặt thanh tú của cậu bé tái nhợt bất thường: “Mẹ, cha… mọi người có nghe thấy tiếng con nói không? Mẹ…”
“Hữu Hữu…”
“Hữu Hữu…?”
Một âm thanh lo lắng dồn dập gọi tên cậu, cuối cùng làm cho cậu bừng tỉnh.
Khi tỉnh lại một lần nữa, cậu đang nằm trong lòng Mộ Nhã Triết.
Thằng bé bị ngất làm Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi hoảng sợ, không ngừng vỗ vỗ mặt con mình, cuối cùng thằng bé cũng tỉnh dậy
Chẳng qua khi đôi mắt đang mở to, bỗng dưng một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt của cậu.
Vân Thi Thi thấy con mình khóc thì không ngừng hoảng sợ, cô vừa định xoa mặt con thì thấy khuôn mặt thằng bé lộ ra vẻ yếu đuối: “Mẹ… Mẹ…”
Cậu vội vàng gọi mẹ, đôi mày thanh tú hơi chau lại.
“Hữu… Hữu Hữu?”
...