...
Trong kho hàng bỏ hoang này, vừa dựng lên đã bị bỏ hoang, nhưng những công cụ xây dựng nên vẫn có, nhanh chóng mang tới búa sắt.
Mấy người đàn ông nâng người đàn ông đã hôn mê bất tỉnh dậy, cố định trên tường, mở tay chân của hắn ra, cầm cái cọc nhắm ngay cổ tay và mắt cá chân của hắn ta, dùng sức!
“Bang ---------------“ một tiếng.
Vì đau đớn là người đàn ông tỉnh lại lần nữa, nhưng bị cơn đau kích thích mà trợn tròn mắt, sự đau đớn thấm vào tận xương tủy, khiến hắn phun ra một ngụm máu, gân xanh giần giật!
“Á -----------“
Nỗi đau ấy, nếu không tự mình cảm nhận, thì vĩnh viễn không thể cảm nhận được sự tàn nhẫn trong đó.
Người đàn ông cố vùng vẫy, yết hầu vì gào thét mà sắp hỏng đến nơi.
Được Vân Thiên Hữu cho phép, Lý Hàn Lâm lập tức sai người hắt cho hắn chậu nước lạnh, trong nháy mắt người đàn ông tỉnh táo lại, chật vật ngẩng đầu, thấy một đứa trẻ mặt mũi thanh tú, lông mày lạnh lùng nghiêm nghị.
Cậu lạnh giọng nói: “Tôi nói cho anh biết, hôm nay, anh chắc chắn phải chết.”
Người đàn ông cười lạnh, chết? Chết thì có gì đáng sợ! Khi hắn nhận nhiệm vụ ám sát này, đã chuẩn bị sẵn tinh thần tự sát nếu thất bại.
Vân Thiên Hữu đã dự đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, vì vậy nhàn nhạt nói: “Có điều, hoặc là chết một cách sảng khoái, hoặc bị tôi chơi đến chết, anh chọn gì?”
“Chết sảng khoái.” Người đàn ông không hề nghĩ ngợi, cắn răng nghiến lợi nói.
Vân Thiên Hữu cười: “Được, tôi có thể thỏa mãn anh. Nhưng mà, trước đó anh phải nói cho tôi trước, là ai điều khiển anh, mục tiêu của anh rốt cuộc là ai?!”
“Hừ.” Người đàn ông như đang cười nhạo sự ngây thơ của cậu, không coi đứa trẻ như cậu vào đâu!
Hắn ta là một sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp.
Sát thủ, nhận nhiệm vụ, lấy tiền thưởng, dù thế nào cũng sẽ không bán đứng người chủ!
Hôm nay chẳng qua hắn lơ là, mới rơi vào tay bọn họ!
Vân Thiên Hữu thấy hắn ta cứng đầu, không chịu nói năng gì, bèn lấy khăn vải màu đen mà Lý Hàn Lâm đưa cho, cười nhạt: “À, được, vậy tôi phải chơi cùng anh chút rồi.”
Tiếng cười của cậu vẫn chưa hết sự trẻ con, còn lộ ra âm thanh non nớt, mềm mại.
Nhưng mỗi chữ nói ra lại khiến kẻ khác cực kì sợ hãi!
“Bịt kín miệng hắn lại!”
Lý Hàn Lâm lập tức sai người bịt kín miệng hắn.
Sau đó cậu nhận lấy một cái lọ từ tay Lý Hàn Lâm, trong lọ có mười cái phi tiêu được thiết kế tinh xảo, cậu lấy ra một cái phi tiêu, lạnh lùng hỏi: “Ai sai anh làm như thế?”
Người đàn ông cắn chặt môi không nói.
Vân Thiên Hữu cười, ném phi tiêu ra.
Cậu là cao thủ chơi phi tiêu. Từ nhỏ do lí do cơ thể nên rất ít khi ra ngoài, trong lúc rảnh rỗi bèn mày mò mấy trò chơi.
Ném phi tiêu, cũng là một trong số đó.
Nhưng khi bịt mắt, ném phi tiêu chính xác khá khó.
“Phập” một tiếng.
Phi tiêu cắm thẳng vào bụng người đàn ông.
Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, muốn nhẫn nhịn, nhưng không quá mấy giây, biểu cảm gương mặt hắn vì đau đớn khó diễn tả mà nhăn nhúm dữ tợn!
“Á...”
Hắn không hít thở nổi, cả người co quắp.
Phi tiêu này, không phải phi tiêu bình thường.
Đầu nhọn bọc thép của phi tiêu, có tẩm axit sunphuric đặc.
Đâm vào cơ thể người, axit sunphuric sẽ thấm vào trong máu thịt, không ngừng ăn mòn, càng đau đớn hơn là, trên người hắn ta vốn đầy vết thương, da tróc thịt bong.
...