...
Tiểu Dịch Thần nghe xong câu chuyện này, cực kỳ cảm động.
Vì thế, có một lần khi Mộ Nhã Triết về đến nhà, khi đó, trời còn rất lạnh.
Anh đi vào phòng ngủ, thấy một đống nho nhỏ ở trên giường, còn tưởng rằng là Hữu Hữu chui vào trong chăn của anh giở trò, vì thế đi đến vén chăn lên.
Lại thấy Mộ Dịch Thần mặc áo ngủ lông lá xù xì, cuộn mình nằm trong chăn, vì rét mà run run.
Cậu nói thầm trong lòng, cái giường này sao lại lạnh như vậy, cậu đã chui vào trong chăn lâu như vậy rồi, thế mà vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo.
Đợi cho Mộ Nhã Triết vén chăn lên, cậu bị hoảng sợ.
Mộ Nhã Triết nhìn tư thế quỷ dị của cậu, kinh ngạc một phen.
“Con làm gì thế?”
Người đàn ông hỏi.
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên thẹn thùng, nhỏ giọng giải thích, “Cha à, trong chăn lạnh, con làm ấm cho cha. Cha làm việc một ngày, vất vả như vậy, con làm ấm chăn cho cha, lúc cha chui vào chăn sẽ không lạnh nữa!”
Cậu nói xong, liền rơi vào trạng thái thỏa mãn, chỉ một lòng chờ mong trên mặt Mộ Nhã Triết hiện lên cảm động.
Nhưng mà đột nhiên cậu lại nghe được tiếng Mộ Nhã Triết lạnh như băng hơn cả trong chăn, “Sao không lạnh chết con nhỉ.”
Sau đó người đàn ông đưa tay mở máy điều hòa lên, tiện tay kéo cà – vạt.
“Cút xuống.”
“…”
Ngay lúc đó vẻ mặt Tiểu Dịch Thần muốn bao nhiêu ấm ức liền có bấy nhiêu ấm ức.
Lúc cậu đem chuyện này khóc lóc kể lể với Vân Thi Thi, cô mặt ngoài nén cười, biểu hiện ra với Mộ Nhã Triết là đầy lòng căm phẫn, trong lòng lại không nhịn được cố nén tiếng cười.
Ha ha ha ha!
Trên thế giới này vậy mà có kẻ dở hơi ngu xuẩn như vậy!
Có điều hòa không bật, vậy mà còn bày đặt muốn dựa vào thân thể để làm ấm!
Vân Thi Thi thiếu chút nữa nghẹn chết vì cười.
- Sao không lạnh chết con nhỉ.
Ha ha ha!
Mộ Nhã Triết lại nói một câu cực phẩm như vậy!
Tiểu Dịch Thần đau lòng hai giây.
Cũng chỉ có hai giây.
Sau khi đưa Hoa Cẩm về nhà trọ, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi về đến nhà, đã hơn sáu giờ.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần 3 giờ rưỡi đã tan học, sau khi hai đứa bé về nhà, Hữu Hữu theo thói quen đi đến trung tâm thương mại, mua một chút đồ ăn, đợi cho Vân Thi Thi về đến nhà, trước mặt cô, sẽ là bữa tối đủ màu đủ sắc.
Hôm nay không có ngoại lệ.
Vân Thi Thi vừa vào cửa, người còn đang ở cổng vòm, liền ngửi được mùi thơm vô cùng mê người.
Cô dùng mũi ngửi ngửi, cười, “Thơm quá đi! Hình như là thịt kho tàu!”
Hữu Hữu ló đầu ra từ trong bếp, nhìn thấy cô đã về, cười ấm áp, “Mẹ, mẹ về rồi ạ!”
Coi Mộ Nhã Triết ở bên cạnh như không khí.
Sau đó lại chui vào trong bếp, ánh sáng trên dao lại lóe lên.
Khóe môi Mộ Nhã Triết giật giật mạnh một phen.
Hai thằng nhóc này, càng lúc càng không coi ai ra gì rồi.
Trong mắt bọn chúng ngoại trừ mẹ thân yêu ra, giống như không thể nhìn thấy được những người khác!
Anh nhất thời cảm thấy tức giận trong lòng.
Nhưng mà cũng khó trách hai thằng nhóc này không dính anh.
Thử nghĩ mà xem, một đứa bé đơn thuần, học tập từ trong sách, dựa theo chuyện mà làm, vì làm giường anh ấm lên, kết quả lại đổi lấy được một câu của anh: “Sao không lạnh chết con nhỉ.”
Trời ạ.
Trái tim của Tiểu Dịch Thần vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Chuyện này có thể làm Vân Thi Thi lôi ra trêu đùa cả một năm.
Sau khi Hữu Hữu mang món ăn cuối cùng lên, cậu nói với Vân Thi Thi, “Mẹ, vừa rồi cậu gọi điện thoại nói với con, sau khi chúng ta dùng bữa tối xong, thì gọi video call cho cậu ạ.”
...