...
Cố Cảnh Liên chợt liếc nhìn Sở Hà, ánh mắt anh dừng lại trên đôi tay cô. Ngón áp út của cô không đeo gì cả, không đẹp chút nào.
Anh vốn không hiểu lắm về các quy tắc liên quan đến hôn lễ.
Dù gì anh cũng vốn không có ý định kết hôn nên không quan tâm đến các chi tiết nhỏ nhặt mà lễ cưới cần.
Có điều, nếu cô đã là vợ của Cố Cảnh Liên anh, thì tất cả những gì người khác khi kết hôn có thì cô nhất định cũng phải được sở hữu.
Nếu kết hôn phải có nhẫn kim cương, vậy thì anh sẽ mua cho cô.
Cố Cảnh Liên nói: “Chọn một kiểu đi.”
Sở Hà đang say mê ngắm nhìn các mẫu nhẫn trên kệ nên nhất thời không để ý đến lời nói của Cố Cảnh Liên.
Cố Cảnh Liên lặp lại lần thứ hai: “Chọn một kiểu.”
“Vâng?”
Sở Hà ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”
Người nhân viên liền tốt bụng đứng ra giải thích: “Anh đây muốn cô chọn kiểu nhẫn ạ! Hai người sắp đính hôn đúng chứ, vậy thì không thể thiếu một cặp nhẫn được!”
Sở Hà suy tư hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Kết hôn nhất định phải mua nhẫn mới được à?”
Cô cảm thấy khó hiểu.
Mọi người xung quanh đều sững sờ. Người nhân viên của cửa tiệm thầm nhủ: “Người yêu của cô đeo đồng hồ đắt thế kia, vậy mà sao cô lại trông cứ như dị ứng với kim cương chẳng bằng.”
Có người phụ nữ nào lại không thích kim cương đá quý cơ chứ?
Đây nhất định là kẻ giả mạo làm phụ nữ.
“Kết hôn tất nhiên là phải mua nhẫn rồi!”
Sở Hà nhìn qua một lượt các mẫu nhẫn, bỗng cô cảm thấy các kiểu dáng này trông chẳng khác gì nhau cả, liền lắc đầu nói: “Không chọn được cái nào cả.”
“Thưa cô, những mẫu này có thể không hợp với cô, nhưng cửa hiệu vẫn còn nhiều mẫu khác. Nếu giá thành không là vấn đề với hai vị, tôi hiện còn hai mẫu đặc biệt vô cùng giá trị.”
Nói xong cô nhân viên bán hàng liền mở két sắt lấy ra một chiếc hộp.
Sau đó cô ấy đeo bao tay vào rồi cẩn thận mở nắp hộp ra. Một tia sáng bạc lấp lánh từ trong hộp phát ra!
Bên trong chiếc hộp là một mẫu nhẫn có thiết kế khác hẳn so với các mẫu đang trưng trên kệ.
“Đây là mẫu giá trị nhất của cửa hiệu, có tên là: TOWER – LỜI THỀ.”
Người bán hàng cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra rồi giới thiệu: “Thưa cô, cô hãy xem, mặt chiếc nhẫn được thiết kế theo hình tháp Eiffel, dưới ánh đèn sẽ phản chiếu thành hình ngọn tháp nổi tiếng. Trên đây còn được đính một viên kim cương một cara vô cùng tinh tế.
Nhưng Sở Hà lại không cảm thấy thích, cô chỉ thấy viên kim cương quá to, trong quá hào nhoáng.
Thấy cô thờ ơ hững hờ, người nhân viên thất vọng hỏi: “Cô không thích kiểu này à?”
“To quá, trông nặng nề lắm.”
Có lẽ do nhiều năm làm nhiệm vụ nên cô đã quen với việc không đeo trang sức trên tay.
Cô bán hàng liền nói: “Nhẫn cưới không bắt buộc lúc nào cũng phải đeo. Nếu cô thất bất tiện thì cởi ra cất đi là được! Nếu cô đây vẫn thật sự chưa ưng ý thì chúng tôi vẫn còn một mẫu nữa.”
Người nhân viên lập tức lấy thêm từ két sắt ra một chiếc hộp khác.
Nắp hộp được mở ra, Sở Hà lướt mắt nhìn liền bị chiếc nhẫn sáng lấp lánh bên trong thu hút ngay!
Cô không bị hấp dẫn bởi viên kim cương 2.5 cara mà cô thích thú trước thiết kế rất lạ của chiếc nhẫn.
“Tên của nó là: TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH SẼ LÊN NGÔI – CÔNG CHÚA. Đây là mẫu giới hạn của thương hiệu chúng tôi. Mẫu mã này dùng loại kim cương tốt nhất để thiết kế rồi đính ngọc ruby lên như để nhấn mạnh cho tình yêu vĩnh cữu, rằng mỗi cô gái đều sẽ trở thành công chúa trong cổ tích…”
“Ha ha…”
Sở Hà chưa nghe hết mà đã phá lên cười.
Công chúa?
Cô đâu còn là con nít, đã không còn tin vào chuyện cổ tích nữa.
...