...
Cô hận ông!
Từng cơn ác mộng trong đời cô, đều có quan hệ với ông ta.
Vì vậy, cô không có cách nào ép mình, tha thứ cho một người như vậy.
...
Cung Kiệt có một giấc mơ vô cùng mệt mỏi.
Trong mơ, cậu mơ hồ nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng trôi qua.
Rất nhanh, cậu nghi ngờ mình đang ngồi trên xe, hay là đang trên một cái tên lửa?
Điều này khiến tâm cậu vô cùng loạn.
Con đường uốn lượn, mỗi lần quẹo gấp đều nghe thấy tiếng ma sát của săm xe với mặt đường.
Cậu sợ hãi xem xét dây an toàn, quay đầu lại, nhìn qua cửa sổ phía sau xe liền nhìn thấy vài chiếc xe màu đen đang đuổi theo sau lưng, đã sắp theo kịp.
Tuổi còn trẻ, cậu căn bản không biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết là xe đi rất nhanh, vì thế cho nên tim của cậu đã sắp nhảy ra ngoài!
"Mẹ, con sợ..."
Cậu khẩn trương kêu lên.
Mộ Khuynh Thành cầm tay lái, ánh mắt chặt chẽ quan sát phía trước, trong lúc nguy cấp không để được tới hai đứa trẻ đang bị kinh sợ.
"Đừng sợ, có chị ở đây, chị sẽ bảo vệ em!"
Chỗ kế bên cạnh tài xế, một bé gái có dung mạo khá giống cậu quay đầu lại, nhẹ nhàng trấn an cậu, mặc dù cô bé cũng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại để an ủi cậu.
"Chị, em sợ... chúng ta sẽ chết sao?"
"Đừng nói như vậy! Chúng ta đều sẽ yên lành, đừng sợ..."
Cậu khó khăn nói một tiếng, nhưng lại lập tức khiếp sợ gào lên: "Mẹ, con sợ... Lái chậm lại đi... lái chậm lại đi mẹ ơi..."
Vừa dứt lời, cậu liền trơ mắt nhìn ngay phía trước xe là một vách đá thẳng đứng, rào chắn vây quanh.
Cậu kinh sợ che mắt lại!
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng thắng xe chói tai.
"Phanh không ăn?"
"A..."
Toàn bộ chiếc xe bị mất khống chế, rơi xuống núi.
Một hồi trời đất xoay chuyển, cả cơ thể cậu điên cuồng bị va đập ở trong xe.
Ngay sau đó thì lâm vào hôn mê.
Khi mở mắt ra, cậu liền thấy chị mình đang kéo cậu, cố gắng đưa cậu ra khỏi xe.
Cậu muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện, cánh tay mình bị bẻ cong ngược lại, giống như đã bị gãy xương.
Cậu sợ đến mặt trắng bệch, cổ họng mơ hồ có vài tiếng khóc đứt đoạn.
Khi đó, cậu lại không cảm nhận được bất kỳ sự đau đớn nào, chỉ cảm thấy trời đất mơ hồ, ý thức mông lung.
Trong tầm mắt, chỉ có khuôn mặt quyết tâm đưa cậu ra của chị.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy trên chỗ buồng lái, khuôn mặt dính đầy máu của Mộ Khuynh Thành.
"Mẹ..."
Một giấy tiếp theo, "Oanh" một tiếng!
Xe bắt đầu cháy rừng rực, những tia nhiệt cứ liên hoàn bắn tới.
Lửa cháy rất lớn!
Toàn bộ xe đều bị bốc cháy, lửa lớn như vậy, trong chớp mất che đi cơ thể của Mộ Khuynh Thành.
Cậu mở to mắt, trơ mắt nhìn một cảnh khó tin đang diễn ra.
"Mẹ..."
Trong quán rượu, Cung Kiệt chợt tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn sót lại vài tia sợ hãi.
Trong một chớp mắt khi anh mở mắt, anh mới ý thức được, đó chỉ là giấc mộng.
Lại là cái ác mộng đó.
Mười mấy năm qua, anh đã mơ thấy nó rất nhiều lần.
Mười mấy năm qua, những lần đó, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng mẹ bị ngọn lửa cuốn lấy.
"Anh Cung, anh lại mơ thấy ác mộng sao?"
Một bên, một thiếu nữ vẫn còn trẻ tuổi, sắc mặt ân cần hỏi thăm.
...