...
Phóng viên hơi xấu hổ giải thích: “Trước đây cô và Tinh Trạch được bình chọn là “Cặp đôi màn ảnh được yêu thích nhất”, trong lúc quay 《 Nhật ký tình yêu 》, biểu hiện ăn ý của cô và Cố Tinh Trạch rất được các fan hâm mộ ủng hộ. Hai người là cặp đôi được yêu thích nhất! Tôi luôn cảm thấy cô và Tinh Trạch rất xứng đôi.”
“Cô nhắc tới là “Cặp đôi màn ảnh”, cũng chỉ là trên màn ảnh thôi, không thể phóng đại ra ngoài thực tế được. Tinh Trạch là một tiền bối rất ưu tú, tôi làm hậu bối, thì không có quyền bình phẩm đối với vấn đề cá nhân của tiền bối. Nếu Lý Hương Nhi là người anh ấy yêu, đương nhiên tôi cũng sẽ chúc phúc cho họ từ tận đáy lòng.”
Câu trả lời không chút tỳ vết, khiến cho người ta không khỏi ngạc nhiên.
Mộc Tịch ở một bên cười tít mắt nói: “Chuyện này cứ tạm thời để qua một bên đi? Hôm nay buổi phỏng vấn chủ yếu là xoay quanh bộ phim truyền hình 《 Khuynh quốc 》 sắp công chiếu trên đài Davy mà, những vấn đề không liên quan thì cứ trực tiếp bỏ qua đi nhé.”
Tuy trong lòng phóng viên chưa thoải mái lắm, nhưng cũng không thể không bỏ chuyện này qua một bên.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Mộc Tịch có chút rầu rĩ không vui nói: “Thi Thi, tôi thật sự cảm thấy ủy khuất thay cô! Cái cô Lý Hương Nhi kia, coi cô thành cái ván cầu để tuyên truyền, thật sự làm người khác khó chịu mà.”
“Trong giới này vẫn là như vậy, muốn có chỗ đứng thì phải học cách đối mặt với những quy tắc như thế này của nó.”
Nói xong cô lại cười: “Buổi chiều còn phải chụp ảnh họa báo, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ừm.”
Vân Thi Thi hẹn Tần Chu và Quý Lâm cùng đi, một nhóm bốn người qua nhà hàng bên cạnh công ty dùng cơm trưa.
Trong bữa ăn, không khí có vẻ trầm lắng.
Tần Chu vẫn không ngừng theo dõi weibo như cũ, nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Cho dù là Quý Lâm luôn bình tĩnh hơn người cũng nhíu chặt mày cả bữa ăn, hiển nhiên là cảm thấy tình huống trước mắt không khả quan mấy.
Vân Thi Thi gọi mỳ sợi, nhìn bát mì, lại không ngừng dùng đũa gảy, giống như ăn sáp vậy.
Lượng quan tâm trên weibo đã tăng lên ngút trời.
Bài post buổi sáng của Lý Hương Nhi kia, bình luận đã tăng lên tới mười lăm vạn, trước vô số lời chửi mắng, nhưng Lý Hương Nhi lại như thờ ơ không thể hiện thái độ gì tiếp theo.
Đây cũng là một thủ đoạn tuyên truyền quen thuộc, càng không thể hiện thái độ quan tâm, càng mang lại nhiều sự chú ý và tức giận của mọi người.
Mộc Tịch có chút lo lắng: “Rốt cuộc tình hình như thế còn duy trì bao lâu nữa?”
Tần Chu có chút phiền muộn uống một chén rượu, bỏ điện thoại qua một bên.
“Không sợ thủ đoạn độc ác, chỉ sợ người không biết xấu hổ.”
Đúng là một câu nói chân lý.
Quý Lâm nói: “Chuyện này trước hết cứ bỏ qua một bên, ổn định tâm lý, sau đó, nghĩ xem đối sách tiếp theo phải làm gì.”
Tần Chu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên lên tiếng: “Có điều, nếu Lý Hương Nhi cố tình muốn tuyên truyền, chúng ta cũng không ngại theo tới cùng.”
Trên mặt Mộc Tịch hiện lên vẻ nghi ngại: “Lời này là có ý gì?”
Tần Chu lại tiếp: “Bên cô ta đương nhiên là lợi dụng Thi Thi để tuyên truyền, thì chúng ta cũng làm như vậy, Thi Thi cũng có thể lợi dụng cô ta để tuyên truyền hình ảnh, xem ai hơn ai.”
Vân Thi Thi trầm mặc một hồi, bỗng dưng, nuốt hết mì trong miệng, thở ra một hơi.
...
Khi Cố Tinh Trạch đến phòng làm việc, tất cả nhân viên phải gọi là bận tới chân không chạm đất, nhìn thấy anh ta đều nơm nớp lo sợ chào một câu: “Tổng giám đốc Cố.”
Sau khi hết hợp đồng với Tần Chu, anh ta đã tự mình mở studio riêng, bởi vì gặp phải lệnh phong sát nên có rất nhiều nguyên lão cấp bậc cao đã bỏ đi, bởi vậy bây giờ gặp phải vấn đề truyền thông thế này khiến tình hình cực kỳ khó khăn, tới tận lúc này mà những người kia vẫn chưa đưa ra phương án hành động.
Ai cũng cảm thấy sự việc lần này rất khó giải quyết.
...