Chương 2944: Người Sống Không Thể Hiến Giác Mạc (2)


...

Tần Chu hiểu được tình hình, đúng lúc Cố Tinh Trạch dùng một khoản tiền để làm từ thiện.

Ngoại trừ giấy nguyện vọng, Cố Tinh Trạch còn điền tự nguyện hiến ‘Khoản tiền phẫu thuật’.

Nói cách khác, anh ta hiến giác mạc phẫu thuật, lấy ra một số tiền, dùng cho những gia đình khó khăn không có tiền phẫu thuật.

Tần Chu nhắc đến chuyện này với Cảnh Kỳ, trong lòng Cảnh Kỳ cảm thấy mắc nợ rất nhiều, luôn kiên trì mãi, cô ấy viết một giấy vay nợ, đưa cho Tần Chu, còn nói, “Bất kể như thế nào, khoản tiền này tôi vẫn phải trả! Tuy không biết khi nào mới trả nợ hết được, nhưng mà tôi sẽ cố gắng trả.”

Phẫu thuật tiến hành thật sự thành công.

Cảnh Dương còn rất kiên cường, ngoại trừ tật ở mắt, thân thể nho nhỏ, nhưng mà rất khỏe mạnh.

Thằng nhóc này rất thích cười, có một đôi mắt cực kỳ đẹp, cười rộ lên, rất ấm áp, giống như giấu kín vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Lúc tháo băng gạc ra, đứa bé bảy tháng, lúc trông thấy y tá, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Các y tá đều yêu thích thằng nhóc này.

“Sao thằng nhóc này lại cười đáng yêu như vậy?”

“Cười thì dừng không được, quá đáng yêu rồi!”

“Lúc phẫu thuật, tiêm thuốc tê cũng không thấy đứa bé rơi nước mắt! Nghe mẹ đứa bé nói, lúc đứa bé sinh ra, cũng khác với những đứa bé khác. Trẻ con vừa sinh ra, liền oa oa khóc lớn, đứa bé thì sao? Y tá đỡ đẻ vỗ mông đứa bé, đứa bé lại cười rộ lên.”

“Đúng là hiếm thấy.”



Hoa Cẩm nhìn đứa bé được y tá ôm trong tay trêu đùa, ôm con gấu bông không chịu buông tay, nhíu mày, “Thật đáng yêu.”

“Cảm ơn.” Cảnh Kỳ khách khí nói một câu.

Cô ấy khẩn trương, cảm kích nói, “Tôi chưa bao giờ dam hi vọng quá xa vời, đứa bé có thể khôi phục thị lực. Bởi vì chi phí phẫu thuật rất cao, tốn mấy vạn, nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Hoa Cẩm có chút kỳ lạ, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấy trong phòng bệnh, ngoại trừ cô ấy thì không có người khác.

Anh ta tò mò hỏi, “Chồng cô đâu?”

“Anh ấy…”

Cảnh Kỳ xấu hổ, lập tức nói, “Anh ấy bận rộn, ít khi có thời gian đến thăm mẹ con chúng tôi.”

“A… vậy à.”

Thấy cô ấy không muốn nói gì thêm, anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.

“Sau khi đứa bé sinh ra, liền chuẩn đoán mắt có vấn đề, chúng tôi luôn đợi giác mạc của người hiến. Mà tôi không nghĩ tới, tôi lại may mắn như vậy, cơ hội lập tức đến, thế cho nên, chưa kịp chuẩn bị chi phí phẫu thuật.”

Nhưng mà chi phí bốn năm vạn phẫu thuật, đối với cô ấy mà nói, hoàn toàn là một con số trên trời.

Sáu tháng, ăn mặc tiết kiệm, cô ấy chỉ tiết kiệm được hơn một vạn tệ.

Cô ấy đã cố gắng tiết kiệm, không thể cắt xén tiêu dùng của đứa bé, lo sợ đứa bé không phát triển bình thường.

Tiền lương hàng tháng là hơn 4000, cô ấy ngoại trừ tiêu dùng, còn sinh đứa bé, khoản tiền cô ấy chi tiêu rất ít, cô ấy không biết lấy đâu ra nhiều tiền phẫu thuật như vậy.

Cô ấy vốn đợi, đợi cho có người hiến giác mạc, cô ấy sẽ có đủ tiền để làm phẫu thuật.

Nhưng không nghĩ tới, sau sáu tháng, lại đột nhiên nhận được tin tức.

Cô ấy nhận được điện thoại của bệnh viện, căn bản không kịp nghĩ nhiều, ôm đứa bé gọi xe đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra.

Bởi vì một khi bỏ qua, cơ hội tiếp theo, liền không biết khi nào mới đến.

Mới đầu lo lắng đứa bé vẫn còn quá nhỏ, căn bản không đủ điều kiện làm phẫu thuật, nhưng kiểm tra xong, bác sĩ nói có thể tiến hành phẫu thuật.

...