Chương 3141: Quả Trám (62)


...

“Cháu lấy gì đảm bảo với dì đây? Cháu lấy cái gì thề với dì? Cháu có biết lần này thành thích thi của con bé vô cùng thảm hay không?”

Mẹ đột nhiên khoát tay, “Mẹ không hỏi chuyện này! Doãn Hạ Thuần, mẹ hỏi con, hai ngày nay, con ở đâu? Con có biết mẹ và cha lo lắng con xảy ra chuyện, đã báo cảnh sát rồi không! Hai ngày nay cha và mẹ cũng không đi làm, Đông Vũ cũng không đi học, tìm con khắp nơi, con đang đùa chúng ta sao?”

Tôi không dám lên tiếng, không biết nên giải thích như thế nào.

Tô Kỳ đột nhiên nói, “Cô ấy… Ngày hôm qua cô ấy ở nhà cháu.”

Tôi vô cùng hoảng sợ, trừng mắt với anh ta, tức giận nói, “Tô Kỳ, anh đừng nói linh tinh!”

Mẹ tôi lại càng kinh ngạc, trong mắt biến đổi khó lường, “Cháu nói cái gì?”

Tô Kỳ còn chưa nói xong, mẹ khó có thể kiềm chế, tiến lên tát tôi một cái.

“Làm bại hoại thuần phong mỹ tục!”

Hình như bà cảm thấy rất mất mặt, càng cảm thấy tức giận, níu chặt áo của tôi, tát tôi hai cái, phẫn nộ chất vấn, “Mẹ đã nói với con, con gái phải có tự tôn! Có phải con coi lời mẹ nói như gió thoảng bên tai rồi? Hả? Xem ra hôm nay mẹ phải dạy dỗ con một trận thật tốt!”

Nói xong, bà còn chỉ vào Tô Kỳ nói, “Còn cả cháu nữa! Ngày mai tìm người lớn đến nói chuyện này!”

Tôi che mặt, quỳ trên mặt đất, khóc rống lên, “Mẹ! Mẹ đánh con đi, con biết con sai rồi! Nhưng mà mẹ bỏ qua cho Tô Kỳ đi, chuyện này không liên quan đến anh ấy! Con không ở cùng anh ấy!”



Trọn vẹn một tuần, tôi bị nhốt lại, nhốt ở nhà để suy nghĩ sai lầm, sau đó, mẹ đưa tôi đến trường tìm chủ nhiệm lớp, lại dăn dạy một trận.

Đêm không về nhà ngủ, trốn học, chủ nhiệm lớp vốn muốn xử phạt lưu vào trong học bạ, mẹ tôi cầu xin mãi, mới cho tôi xử phạt ghi tội.

Khi đó, trường học xử phạt dựa theo tình tiết phân chia, chia làm cảnh cáo, cảnh cáo nghiêm trọng, ghi tội, nặng hơn là lưu vào học bạ, đuổi học.

Chuyện của tôi không tính nghiêm trọng, đợi chủ nhiệm lớp bình tĩnh lại, chỉ ghi tội vào, một năm là có thể loại bỏ.

Khi đó ghi tội cũng là xử phạt lớn, nếu không thể loại bỏ được, sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi.

Sau khi ghi tội, mỗi lần tan học, mẹ đều để cho Đông Vũ đi về cùng tôi, hiển nhiên là muốn tôi và Tô Kỳ tách ra.

Một lần nghỉ trưa, tôi trèo tường ra ngoài, hẹn gặp Tô Kỳ.

Anh ta còn chưa nói, tôi đã mở miệng, “Tô Kỳ, chúng ta chia tay đi!”

Tô Kỳ sửng sốt, phản ứng kịp, lập tức nắm vai tôi, giọng nói run rẩy, “Anh không muốn! Tối hôm đó anh nói chia tay, là do anh nhất thời tức giận! Căn bản không khống chế được lời nói! Anh hối hận, anh không muốn chia tay với em! Chúng ta ở bên cạnh nhau một lần nữa, có được không?”

Tôi lập tức khóc lên, kìm nén nước mắt, vừa tách ngón tay anh ra, vừa nghẹn ngào nói, “Muộn, quá muộn rồi…”

“Muộn cái gì?”

Anh ta sốt ruột, “Anh nghe không hiểu em nói cái gì!”

“Chúng ta đã không trở về được!”

Tôi nói, “Tô Kỳ, anh buông tha em đi, chia tay đi…”

“Đừng mà!”

Tô Kỳ đỏ mắt, ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay, “Hạ Thuần, anh rất yêu em, anh không muốn buông tay em ra, em cũng đừng buông tay anh ra! Thi xong đại học, anh sẽ cầu hôn em! Chúng ta kết hôn, cả đời đều ở bên cạnh nhau!”

...