Chương 2407: Nhục Nhã Như Vậy, Cũng Cần Phải Có Mức Độ


...

Anh không giây phút nào không nói với chính mình, anh sẽ cho vợ và con trai của anh cuộc sống hạnh phúc nhất.

Anh cưới cô, là vì yêu cô, vì muốn danh chính ngôn thuận cưng chiều cô, vì chăm sóc cô thật tốt, mà không phải để cho cô đi theo mình chịu khổ, đi chịu cuộc sống nghèo túng, bần cùng.

Vợ chồng nghèo khổ đúng là bi thương.

Làm một người đàn ông, sẽ cho cô cuộc sống tốt nhất.

Anh cũng làm như vậy, còn làm được rồi.

Anh đã sớm tính toán rời khỏi nhà họ Mộ, chỉ vì cô, kế hoạch này không thể không đẩy lên, may mà tất cả đều nằm trong sự khống chế của anh, cho dù nhiều lần nguy cấp, nhưng mà anh vẫn khống chế được.

Vân Thi Thi cười, nhẹ nhàng nói bâng quơ, “Thì tính sao!”

“Thì tính sao?”

Tống Ân Nhã giận quá thành cười, “Vân Thi Thi, cô đúng là khốn nạn! Yêu một người đàn ông, tất nhiên hi vọng anh ấy có thể trở nên ưu tú hơn, nhưng cô thì sao, chẳng những không có cống hiến, trái lại còn cản trở! Đổi lại là tôi, cho dù buông tay, cũng sẽ không hại anh Mộ rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy! Nhỡ đâu tập đoàn Thánh Ngự không qua khỏi cửa ải khó khăn, nhỡ đâu, lần này anh ấy thật sự không gượng dậy nổi, lương tâm của cô có thể yên ổn được sao? Nếu ở cùng với tôi, toàn bộ đều khác rồi! Nhà họ Tống có năng lực, nâng đỡ anh Mộ một lần nữa làm gia chủ! Không tiếc dùng mọi cách, để anh ấy đoạt lại thứ thuộc về mình! Không giống cô, chỉ biết bôi nhọ kiêu ngạo và ưu tú của anh ấy! Cô là người phụ nữ ích kỷ, căn bản không thích anh Mộ! Đây là phương thức cô yêu một người sao? Đê tiện! Khốn nạn!”

Vân Thi Thi nghiêng đầu nhìn cô ta, nhìn Tống Ân Nhã điên cuồng nhục nhã cô, châm chọc cô, giống như như vậy có thể đạt được mục đích, đâm cô thương tích đầy mình.

Cô đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Làm cô thất vọng rồi, người đàn ông của tôi, không yếu đuối như thế!”

Tống Ân Nhã ngẩn ra, thấy cô chẳng những không có thẹn quá thành giận, trái lại nhìn cô ta bằng biểu tình thương hại, giống như cô ta đáng thương đến cỡ nào!

“Lúc trước nhà họ Mộ muốn anh ấy chọn nhà họ Mộ và tôi, anh ấy lựa chọn tôi! Có lẽ đây chính là trả giá lớn khi yêu tôi. Nhưng mà sao? Anh ấy chẳng thèm ngó tới, vứt bỏ nhà họ Mộ, lựa chọn tôi! Chuyện này nói lên cái gì?”

Vân Thi Thi đột nhiên tiến đến gần cô ta, tao nhã dán vào tai cô ta, chậm rãi nói, “Chuyện này nói lên giá trị con người của tôi tôn quý hơn cô, anh ấy yêu tôi, vứt bỏ tất cả, mà cô thì sao? Vì anh ấy, không từ thủ đoạn, đi dùng thủ đoạn hạ lưu, thụ tinh nhân tạo, hi vọng muốn thông qua phương thức mang thai trói buộc anh ấy! Cô thật đáng thương, không tiếc trả giá toàn bộ, không biết xấu hổ dán lên, anh ấy vẫn không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái. Tống Ân Nhã, tôi cảm thấy cô rất đáng thương, người đàn ông cô yêu, liếc mắt một cái cũng không nguyện ý cho cô, cô biết mình có bao nhiêu đáng thương không?”

Tống Ân Nhã nghe vậy, nắm chặt tay lại, lùi lại mấy bước, thở dồn dập nhìn cô, đỏ tròng mắt.

Vân Thi Thi không nói, có lẽ cô ta còn chưa giác ngộ!

Nhưng mà cô vừa nói, lúc này Tống Ân Nhã mới phản ứng kịp, vừa rồi những lời cô ta nhục nhã cô, thực ra thì sao?

Là vô hình nhục nhã chính mình!

Mỗi một câu nói của cô, hiện giờ như xé mở những vết sẹo đã kết vảy, chảy máu, máu thịt mơ hồ!

“Đủ rồi!”

Tống Ân Nhã cắn chặt môi, nói, “Cô đừng nói nữa!”

Mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi nói với cô ta, “Tống Ân Nhã, nhục nhã như vậy, cũng cần phải có mức độ.”

...