...
“Bên phía cục cảnh sát kiểm tra lần nữa, lấy tóc của cậu và máu trên người Sở Tiểu Bảo làm giám định DNA, kết quả cuối cùng của báo cáo cho thấy, Sở Tiểu Bảo và cậu tồn tại quan hệ cha con!”
“Cái gì?” Trong lúc này Cố Cảnh Liên khó mà chấp nhận nổi, cả kinh dứng dậy, nhìn chằm chằm ông ta, sắc mặt âm trầm, “Ông lấy tóc từ đâu ra?”
“Trên gối của cậu, bác sĩ nói, may mà trên tóc cậu còn chân tóc, cho nên, giám định mới có hiệu quả.”
Sắc mặt Cố Cảnh Liên cứng đờ, nhăn mày lại, “Không được phép lấy chuyện này ra đùa!”
“Ông chủ, sao tôi có thể lấy chuyện này ra đùa được chứ?” Bác Phúc kêu oan uổng, vẻ mặt ấm ức nói, “Sự thật bày ra ngay trước mắt! Từ ngày đầu tiên tôi nhìn thấy đứa bé, tôi cũng hơi hoài nghi rồi! Ông chủ, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Bộ dạng đứa nhỏ này rất giống cậu! Đương nhiên, cũng không loại trừ trùng hợp ở trên thế giới này. Nhưng mà ngũ quan của đứa nhỏ này tương tự cậu, ngay cả đôi khi lộ rõ thần thái, cũng cực kỳ giống! Mà càng làm tôi chắc chắn hoài nghi, chính là tin tức ngày đó ở cục cảnh sát, bọn họ lấy mẫu DNA của Sở Tiểu Bảo, kiểm tra đối chiếu với số gen trong kho, cuối cùng, phù hợp với cậu bé, chính là cậu.”
“Cái gì?” Cố Cảnh Liên cảm thấy chuyện này quả thực là đầm rồng hang hổ.
Trên thế giới này tồn tại vô số sự trùng hợp làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng mà khó có thể tưởng tượng, một phần trùng hợp này, lại rơi lên người anh ta.
Nói như vậy, Sở Tiểu Bảo là con của anh ta?
Làm sao có thể!
Anh ta từng có phụ nữ, cho dù xảy ra quan hệ, đều làm tốt biện pháp phòng tránh.
Anh ta không thích đứa bé, thậm chí có thể nói là chán ghét, anh ta không có khả năng để cho bất luận người phụ nữ nào có cơ hội như vậy, mang thai con của anh ta!
Cho dù thật sự có cá lọt lưới, nhưng phàm là mang thai con của anh ta, những người phụ nữ tham lam này, nhất định sẽ đại chiến cờ trống ầm ĩ tới cửa, không từ thủ đoạn lấy danh nghĩa đứa bé, yêu cầu giá trên trời nuôi dưỡng, sao có thể ôm đứa bé trốn đến một huyện nhỏ được, sau đó không có bất luận tình huống gì kinh động đến nhà họ Cố, vụng trộm nuôi đứa bé đến năm tuổi?
Vớ vẩn.
“Chuyện hoang đường!”
Bác Phúc thở dài một tiếng, “Ông chủ, có một số việc, không phải cậu không thừa nhận, thì không làm! Sở Tiểu Bảo nhất định là con của cậu!”
Cố Cảnh Liên đột nhiên nhìn ông ta thâm thúy, lạnh lùng nhếch môi nói, “Kết quả giám định này, tôi không có ở đó, thì không tính. Trừ phi làm lại một lần nữa, tôi tận mắt thấy kết quả, mới có thể tin tưởng!”
Bác Phúc nói, “Nếu ông chủ đồng ý, lập tức có thể đến bệnh viện tiến hành kiểm tra tường tận…”
Còn chưa nói xong, cửa đột nhiên truyền đến tiếng động nhỏ.
Cố Cảnh Liên thấy hình như có người trốn ở cửa nghe lén, lạnh lùng quát một tiếng, “Ai đang ở cửa?”
“A…”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt.
Vẻ mặt Sở Tiểu Bảo ấm ức đứng ở cửa, cậu khẩn trương nắm góc áo, vừa rồi vụng trộm theo sau bác Phúc, cậu không dám đi vào, giống như con mèo nghe lén ở cửa, nhưng mà căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Chỉ mơ hồ nghe được, hình như cái chú xấu xa này hung dữ với bác Phúc.
Sở Tiểu Bảo còn tưởng rằng Cố Cảnh Liên trách tội bác Phúc vụng trộm mua vài bộ đồ mới cho cậu, tốn không ít tiền, vì thế, cảm thấy có chút áy náy.
...