...
Cùng lúc đó, cậu học hắn ra tay, đấm một cái thật mạnh vào mặt hắn.
Mặt người là chỗ yếu nhất, đừng nói là mũi.
Tiểu Dịch Thần tàn nhẫn đấm ngay chỗ này, một đấm giáng xuống, chỉ nghe thấy “cậc” một tiếng, nghe như tiếng gãy sống mũi.
Người đàn ông này ra tay với cậu thế nào, cậu sẽ ăn miếng trả miếng cho đủ!
Người đàn ông không kịp phản ứng, đau đến điếng người, dưới cơn giận, giương nang múa vuốt đánh móc sau gáy Tiểu Dịch Thần!
Như thể đứng trước mặt hắn ta không còn là một đứa trẻ sáu tuổi, mà là một đối thủ ngang tài ngang sức!
Tiểu Dịch Thần thấy động tác của hắn, biểu cảm vẫn bình tĩnh, luồn lách như méo nhảy về sau mấy bước, tránh khỏi sự tấn công của hắn, lập tức quay lại liệng mạnh một cú, đập vào hàm dưới của hắn, cơ thể người đàn ông cứng đờ, che cái cằm trật quỳ rạp dưới đất.
Tiểu Dịch Thần thong dong đi tới, đạp mạnh một cái, giày thể thao nghiến lên bàn tay hắn, một tay túm tóc hắn, một tay nắm thành nắm đấm đấm ba cú vào cái mũi gãy của hắn.
“Òa òa ---------“ người đàn ông đau đến gào khóc, sự đau nhức đã khiến hắn ta hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Tiểu Dịch Thần nhẹ buông tay, cơ thể của hắn ta mềm oặt ngã xuống đất.
“Cút ngay.”
Tiểu Dịch Thần ngại hắn chắn đường, đầu ngón chân đá hắn sang một bên.
Cậu lấy một tấm khăn ướt ra, cẩn thận lau vết máu dính trên tay, là máu mũi người đàn ông chảy ra. Tiểu Dịch Thần ghê tởm nhíu mày, cậu mắc bệch sạch sẽ, lấy khăn ướt còn chưa đủ, còn lấy tấm vé chà lau một phen, sau đó vất lên mặt hắn ta.
Lấy ra một que kẹo, chậm rãi bóc lớp gói, ngậm trong miệng, bế gấu trúc lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông không dám động đậy trên đất.
“Còn không chịu nổi một cú.”
Nói xong, cậu đạp lưng người đàn ông, nghênh ngang rời đi.
...
Bốn người nhóm Vân Thi Thi Khương Lê vừa đi vừa tán gẫu.
So với sự lạnh nhạt lúc trước của cô, hàn huyên nhiều vài câu, Vân Thi Thi đã dần quen hơn, nhưng mặc dù thế cô vẫn không nói nhiều.
Cô là người có tính ôn hòa, ở chung với người khác, ban đầu sẽ khiến người ta có cảm giác khó gần!
Nhưng khi thật sự làm bạn bè với nhau, Vân Thi Thi vẫn khá dịu dàng.
Khương Lê chợt nhớ đến việc lớp trưởng giao phó, vì thế giả vờ vô ý nhắc tới: “Thi Thi à, cậu biết không, hàng năm lớp chúng ta đều tổ chức họp lớp đó! nhưng suốt sáu năm qua chỉ thiếu mỗi mình cậu, tất cả mọi người đều cảm thấy rất vắng vẻ! Lớp trưởng vẫn có một tâm nguyên là lần họp lớp này của chúng ta có thể tề tựu đầy đủ, cậu thấy thế nào?”
Vân Thi Thi bỗng rơi vào im lặng.
Họp lớp...
Ý của cô ấy là, muốn mời cô tham gia!
Nhưng cô không tình nguyện cho lắm.
Không phải gì khác, mà là bạn học bốn năm, mỗi người trong lớp, cô đều cảm thấy xa lạ.
Họp lớp, đối với cô mà nói, cảm thấy rất ngại ngùng.
Thấy cô im lặng, Khương Lê không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm có vẻ không muốn đi trên gương mặt cô, không khỏi nuối tiếc nói: “Thi Thi, thực ra cậu không cần nghĩ nhiều vậy đâu! Tớ cũng biết thời đại học cậu cũng phải chịu nhiều uất ức, thanh xuân của ai mà chẳng có lúc gập ghềnh chứ? Những chua cay mặn ngọt ấy, hôm nay hãy cho qua hết đi!”
...