...
Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, Vân Thi Thi lại không khỏi cảm thấy, từ đầu đến cuối mọi vấn đề đều vây quanh Mộ Nhã Triết.
Mà Mộ Nhã Triết không tình nguyện để ý tới, nhưng mặt ngoài, lại duy trì lễ độ như cũ.
Tương Ngọc: "Tiểu Mộ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi nha?"
Mộ Nhã Triết: "28 tuổi."
Tương Ngọc: "Ai nha! Thật sự là một chút cũng nhìn không ra! Tôi còn tưởng cậu mới chỉ có 22 tuổi. Nói như vậy, cậu vào xã hội cũng có một chút lâu."
Mộ Nhã Triết: "Hai mươi tuổi đã bắt đầu làm việc."
Tương Ngọc nghe, tiếc hận nói: "Nói như vậy, đại học cũng không có đọc xong sao?"
Vân Cầm Lệ nói: "Ai! Con cũng không có học đại học đây! Rõ ràng thi đậu, chẳng qua học phí không có, cho nên làm trễ nãi."
Nói xong, vẫn không quên âm thầm lườm Vân Nghiệp Trình và Vân Thi Thi một chút, rất có vẻ oán niệm.
Vân Thi Thi chỉ lo chiếu cố Vân Nghiệp Hậu, đối với ánh mắt Vân Cầm Lệ hồn nhiên không hay.
Mộ Nhã Triết: "Có học đại học, chẳng qua lúc mười chín tuổi đã hoàn thành tất cả việc học."
Tương Ngọc cả kinh mở to hai mắt nhìn: "Cậu học trường đại học gì?"
Mộ Nhã Triết: "Stanford."
Đôi mắt nhỏ của Tương Ngọc trừng lớn: "Xé thảm gì?!"
Mộ Nhã Triết kiên nhẫn nói: "Đại học Stanford."
Tương Ngọc nhíu mày lại: "Chưa nghe nói qua đại học này."
Một bên, Vân Cầm Lệ cảm giác có chút mất mặt, lập tức đi ra giảng hòa nói: "Mẹ! Anh ấy nói là Stanford, là một trường đứng nhất ở nước Mỹ! Đại học Stanford!"
"A... Là như thế à." Tương Ngọc có chút co quắp xoa xoa đôi tay, hiển nhiên cũng cảm giác có chút mất mặt.
Vân Nghiệp Hậu bỗng nhiên nói: "Thi Thi, năm nay con cũng 23 nhỉ!"
Vân Thi Thi ngẩng đầu, cười một tiếng nói: "Chú, chú nhớ lầm rồi? Năm nay con 24 tuổi."
"24 tuổi?!"
Vân Nghiệp Hậu vỗ trán một cái: "À! Chú nhớ lầm sinh nhật con rồi!"
Vân Nghiệp Trình ở một bên nói: "Em quên rồi hả? Lúc em qua đây, Thi Thi còn không có thi đại học!"
Vân Nghiệp Hậu: "Nói như vậy, Thi Thi vẫn còn lớn hơn một Cẩm Lệ tuổi đâu! Cầm Lệ nên gọi con một tiếng chị!"
Vân Cầm Lệ kinh ngạc: "Thi Thi, thì ra cô lớn hơn tôi một tuổi! Ai nha, chị Thi Thi, về sau, em phải gọi chị một tiếng chị!"
Rất nhanh, đề tài lại trở lại quỹ đạo.
Chỉ là, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ có chút chú ý Mộ Nhã Triết nhiều như cũ, thỉnh thoảng hỏi: "Ở Bắc Kinh có nhà không?"; "Trong nhà có anh chị em không?"; "Cha mẹ làm công việc gì?". Đủ mọi vấn đề.
Mộ Nhã Triết đáp lại từng cái.
Chỉ là, không có trả lời rõ ràng chi tiết.
Vân Thanh Miêu lại yên lặng tính ở trong lòng: Gia thế tốt, ở Bác Kinh có nhà, công việc ổn định thu nhập cao, là người đàn ông tốt!
Không chừng còn khiêm tốn nói giấu đi.
Dù sao, đồng hồ trên cổ tay, cũng không thể nào là giả.
Có thể đeo đồng hồ hơn trăm vạn, trong nhà hẳn là rất thịnh vượng giàu có.
Vân Thanh Miêu lại liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, âm thầm dò xét, cũng khó trách có thể tìm được người đàn ông tốt như thế, bộ dạng ngày thường ngọt ngào, lại biết dỗ người, dạng tính cách này lấy lòng đàn ông nhất!
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy, Vân Thanh Miêu giống như bắn tới ánh mắt kim đâm vào mình, trong lúc nhất thời, có chút khó chịu.
Trong lòng cũng âm thầm tính toán, xem ra, nên an bài chỗ ở cho họ!
Thân thích cái gì, vẫn tạm thời không nên mang về nhà!
...