Chương 916: Cứa Dao Vào Tim Anh


...

Lục Hàn Đình chỉ dùng vài ngón tay đã túm được hai cổ tay mảnh khảnh của cô trong lòng bàn tay, sau đó đè xuống giường, anh một tay tháo cúc áo sơ mi, lộ ra một mảng ngực rắn chắc: “Quán Quán, bây giờ anh muốn em, anh muốn ở trên thân thẻ lưu lại dấu vét của anh, để em biết cả đời này của em rốt cuộc là người phụ nữ của ail”

“Lục Hàn Đình, có phải anh nhầm đối tượng rồi không, anh muốn thì tới tìm Lục phu nhân Lệ Yên Nhiên của anh đi! Anh đừng đụng eml”

Lục Hàn Đình chế trụ tay cô, chân dài bá đạo tách ra đôi chân nhỏ đang dính chặt của cô, chen vòng hông rắn chắc của mình vào.

“Quán Quán, ngoan, nghe lời một chút, không thì anh sẽ làm em bị thương mát.” Lục Hàn Đình hôn khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Cơ thể nhỏ yếu của Hạ Tịch Quán bị đè lại gắt gao, cô chỉ có thể tránh mặt, không cho anh hôn loạn: “Lục Hàn Đình, anh muốn cưỡng bức em sao? Nếu anh cưỡng bức em, em sẽ không tha thứ cho anh!”

Lục Hàn Đình vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ ấy lên khỏi gối, sau đó ngậm viên thuốc kia vào trong miệng mình tự mình đút cho cô, anh khàn khàn cắt tiếng: “Phụ nữ không phải đều thích khẩu thị tâm phi đấy sao, ngoài miệng em nói không muốn không muốn, nhưng thân thể em ở dưới người anh lại rất mềm, để anh xem đến tột cùng em có muốn hay không?”

Bàn tay của anh theo cơ thể cô đi xuống, xốc lên làn váy trong của cô…

Hạ Tịch Quán bất ngờ bị anh đuốt viên thuốc kia nuốt xuống, cô dùng gắt gao dùng răn cắn môi dưới mình, cho tới khi môi dưới cắn mất cả huyết sắc, tất cả lý trí tại trong nháy mắt ầm ầm đỗ nát.

Lệ Yên Nhiên đã là Lục phu nhân của anh, vậy mà anh lại ở đây quần lấy cô triền miên.

Hạ Tịch Quán về mặt tình cảm là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thể nào tiếp thu được loại chuyện này.

Trong đầu lại hiện ra đoạn video vừa rồi Lệ Yên Nhiên gửi đền, trong căn phòng, tối đen người đàn ông cùng người phụ nữ mập mờ thở dốc lăn lộn cùng nhau.

“Cút, Lục Hàn Đình, em sẽ không tha thứ cho anh, em hận anh”

Chút sức nhỏ nhoi của cô căn bản không ảnh hưởng được người đàn ông, “cạch” một tiếng, cô nghe được tiếng anh cởi thắt lưng.

Giọt nước mắt trong suốt mà nóng bỏng từng giọt từng giọt đập xuống, Hạ Tịch Quán cảm giác mình bị ép đến tuyệt cảnh, cô vươn tay nhỏ bé sờ, mò tới một con dao.

Cô siết mũi dao thật chặt trong bàn tay, đôi mắt sáng sắc bén nhìn anh: “Lục Hàn Đình, đi ra, nếu anh không đi em sẽ giết anh!”

Vành mắt cô đỏ ửng hung hăng nhìn anh chằm chằm, giống như nhìn kẻ thù của mình.

Ánh sáng sắc lạnh của dao lóe trong đáy mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình, nhưng anh không dừng lại, mà là nhếch đôi môi mỏng thành đường cong cưng chiều, anh khàn khàn nói: “Quán Quán, nếu anh đành lòng, vậy thì đâm đi.”

Anh dùng bàn tay rõ khớp xương giữ lại bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô, chỉ cô đặt mũi dao lên vị trí tim mình: “Đâm ở đây này, nhé? Ngàn vạn lần đừng lưu tình, đâm một cái đến cùng, đâm chết anh, nếu không, chỉ cần anh sống một ngày, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi anh!”

Thân thể nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán cũng bắt đầu run rầy, cơn đau đớn thể xác đã là gì, cô chỉ cảm giác trái tim mình như đã nát tan thành hai mảnh.

Anh phách lối ngông cuồng như thế, cũng chỉ là ỷ vào tình yêu của cô.

Anh đang ép cô.

Sao anh lại muốn ép cô?

Hạ Tịch Quán cắn răng, trên tay dùng sức, lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào lồng ngực người đàn ông

...