...
Khi Hạ Nghiên Nghiên tìm thấy Triệu Lập Anh, trên mặt Triệu Lập Anh đã có thêm vài dấu tay xanh xanh tím tím, trông vừa buồn cười vừa chật vật.
Việc này chắc chắn là do Hạ Tịch Quán đã tìm người làm!
Triệu Lập Anh nhanh chóng tìm thấy Hạ Tịch Quán, tức giận nói: "Hạ Tịch Quán, có phải cô tìm người đánh tôi không?" Hạ Tịch Quán nhìn thấy vết thương trên mặt Triệu Lập Anh nhất thời không nhịn được mà bật cười "phụt" một tiếng.
"Hạ Tịch Quán, cô còn cười được, nhất định là cô tìm người đánh tôi rồi, người đó đánh tôi xong liền mang Đại La Tâm Kinh đi."
Hạ Tịch Quán nhịn không được cười, hóa ra Đại La Tâm Kinh là do Triệu Lập Anh giấu đi! Người đánh Triệu Lập Anh là... người đàn ông thích ngủ kia sao?
Đáp án này chắc chắn quá rồi.
Hạ Tịch Quán không ngờ người đàn ông cao ngạo lạnh lùng kia lại hết lần này đến lần khác giúp cô, lần này cô nợ anh một câu "cảm ơn".
"Triệu Lập Anh, anh nói tôi tìm người đánh anh, anh có bằng chứng không? Cái mặt dài của anh bị đấm đến như vậy, sao tôi biết được có phải kẻ thù anh nhiều quá nên người ta tới đánh anh không?"
Triệu Lập Anh lại chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của Hạ Tịch Quán, anh ta tức giận: “Cô!" "Cô cái gì mà cô? Có bản lĩnh thì chúng ta đến chỗ chủ nhiệm Chu làm rõ thử xem, còn phải nói xem sao anh lại giấu Đại La Tâm Kinh đi, xem ra ở viện quan sát không thể giữ được lòng nóng nảy của anh nhỉ, nếu anh muốn bị đuổi khỏi viện nghiên cứu Xu Mật nhanh thì tôi có thể thành toàn cho anh!" Triệu Lập Anh suýt nữa tức hộc máu, anh ta không thể nói lại Hạ Tịch Quản.
Lúc này Hạ Nghiên Nghiện lên tiếng nói: "Tổ trưởng Triệu, quên chuyện này đi." Dù sao cũng là bọn họ lén giấu Đại La Tâm Kinh, chuyện này không thể ầm ĩ được. Triệu Lập Anh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Hạ Nghiên Nghiên đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán, lấy ra bức thư mời mạ vàng phe phẩy trước mặt Hạ Tịch Quán, vô cùng kiêu ngạo: “Quán Quán, cô nhìn xem đây là gì?"
Hạ Tịch Quán nhìn lướt qua lá thư mời: “Nếu cô có chuyện muốn nói thì nói nhanh lên, nếu không tôi còn không cho cô cơ hội thể hiện." "Quán Quán, hiệu trưởng của Thánh Lễ viện đã bay đến Hải Thành, hai ngày sau, bà ấy sẽ tổ chức một bữa tối nhỏ, đây là thư mời, tôi có thể đến tham gia, nghe nói tất cả danh nhân trong ngành y ở Hải Thành cũng sẽ tham gia, tiếc ghế ấy, Quán Quán, cô không đủ tư cách để đi, cũng không ai mời cô đi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nghiên Nghiên viết đầy kiêu ngạo hư vinh.
Hạ Tịch Quán nhíu mày hàng mi cánh bướm, xem như cô biết chuyện gì đang xảy ra: “Vậy chúc mừng cô, tôi cũng không có thời gian đi, buổi tối tôi sẽ về nhà sớm ở cùng Lục tiên sinh rồi, cô không biết phiền não khi làm Lục phu nhân đâu." Nói xong, Hạ Tịch Quán trực tiếp nhấc chân rời đi.
Hạ Nghiên Nghiên lập tức sững người tại chỗ, cô ta hận không thể nhào tới cào nát khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán, miệng lưỡi cô quá độc, có thể đâm một nhát vào chỗ đau trong tim cô ta!
Hạ Tịch Quản trở lại phòng thuốc, cô muốn đích thân cảm ơn những người đàn ông thích ngủ kia đã không còn ở đây. Ngay khi Hạ Tịch Quán ngồi xuống, điện thoại của cô liền đổ chuông, người gọi đến là Lục Nhân Nhân, hiệu trưởng Thánh Lễ viện. Hạ Tịch Quán nhấn phím nhận: “Alo, hiệu trưởng, chào cô ạ."
Giọng nói trìu mến của Lục Nhân Nhân nhanh chóng vang lên: “Alo Tịch Quán à, lâu rồi không gặp, con có khỏe không? Mấy năm trước con từ chối đến Thánh Lễ viện du học, giờ có hối hận không?"
Hạ Tịch Quán nhếch môi đỏ mọng: “Hình như... không có ạ." "Cô tổn thương quá, cũng may cô là hiệu trưởng Thánh Lễ viện, con vẫn không nể mặt cô như xưa ý nhỉ." Lục Nhân Nhân cười.
...