...
Có Dạ Cần lười trả lời Trần Viên Viên, thế nhưng rất nhanh anh nhớ tới một sự kiện, ngày mai”Kiếp Phù Du” diễn cảnh đầu tiên, Trần Viên Viên phải mặc sườn xám, vậy Diệp Linh là nữ chính có phải càng phải mặc sườn xám hay không?
Cố Dạ Cần thích thú nhếch môi, sau đó chậm rãi trả lời Trần Viên Viên – được.
Đoàn phim”Kiếp Phù Du”, Trần Viên Viên thật sớm đã tỉnh, ả bảo thợ trang điểm cho ả thật tinh xảo, sau đó chọn một chiêc sườn xám mâu đơn mặc vào người.
Trần Viên Viên ở trước gương quay vài vòng, dáng người ả trẻ đẹp, sườn xám nhuần nhuyễn buộc quanh vóc người ả trước lồi sau vềnh, lát nữa Cố Dạ Cẩn qua đây, ả nhất định có thể làm anh say như điều đỗ.
Trần Viên Viên đến đoàn phim, ả tìm được đạo diễn Vương Nhiên: “Đạo diễn Vương, lát nữa lúc tôi diễn ông cho chuyên viên ánh sáng chỉnh đèn lên người tôi đẹp một chút, tôi muốn phải xinh đẹp…”
Trần Viên Viên vẫn chưa nói hết lời, trực tiếp bị đạo diễn Vương cắt ngang: “Trần Viên Viên, cảnh cô diễn lát rồi hãng nói, chúng tôi bây giờ phải để Diệp Linh diễn.”
Nói rồi đạo diễn Vương liền đi, tự mình đi bảo chuyên viên ánh sáng và quay phim: “Đây là lần đầu tiên Diệp Linh mặc sườn xám, các cậu đều nghiêm túc một chút, chiếu tất cả ánh sáng lên trên người cô ấy, tới một lớp bạo kích mỹ nhan.”
“Tốt, đạo diễn Vương, Diệp Linh lần đầu tiên xuyên sườn xám chúng ta đều rất chờ mong.”
Trần Viên Viên bị không lơ cứng đờ tại chỗ, lần đầu tiên ả diễn căn bản cũng không có người, tất cả mọi người đang chuẩn bị cho cảnh diễn đầu tiên của Diệp Linh.
Tối hôm qua Cố Dạ Cần đồng ý ả sẽ đên đoàn phim, ả quá hưng phân, đên mức quên ngày hôm nay Diệp Linh cũng diễn.
Trần Viên Viên nhìn về phía người đại diện của mình: “Chị Tuệ, hôm nay Diệp Linh cũng phải mang sườn xám?”
Chị Tuệ gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa…
đề tài Diệp Linh mặc sườn xám đã lên top 1 hot search rồi. Số lượng chủ đề này đã dễ dàng vượt quá 100 triệu lượt vào tối hôm qua. Phần lớn cư dân mạng đều háo hức mong chờ Diệp Linh mặc sườn xám.”
Hai bàn tay xuôi ở bên người của Trần Viên Viên nhanh chóng siết thành quyền, đố kị và không cam lòng, vô luận là ở vòng giải trí hay là vòng đàn ông, ả luôn là bị Diệp Linh ép tới gắt gao.
Diệp Linh chính là cái đóa hồng đỏ có gai khoe khoang nhất, ả ngay cả làm lá xanh làm nền cũng không đáng nhắc tới.
Trần Viên Viên lại cảm thấy bất an, bởi vì hôm nay Cố Dạ Cần sẽ tới, đến lúc đó nhất định sẽ thấy Diệp Linh xuyên sườn xám.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ kiều diễm kia của Diệp Linh, còn có dáng người vưu vật đó, Trần Viên Viên đã cảm thấy mình bị người vỗ đầu viết một chữ đặc biệt lớn – phục đi!
Không được, ả không thể để cho Diệp Linh thuận lợi như thế, ả nhất định phải nghĩ cách nào đó mới được!
Hai mát Trân Viên Viên sáng ngời, ả nhanh chóng thần bí nhỏ giọng nói với chị Tuệ: “Chị qua đó, tìm một cơ hội hạ ít thuốc trong nước Diệp Linh.”
Diệp Linh đang trang điểm, đạo diễn Vương cùng nhà sản xuất phim qua đây lại trao đổi tỉ mỉ với cô.
Hoa tỷ lên tiếng nói: “Linh Linh sắp diễn rồi, nước, nước đâu?”
Lúc này một cô gái nhỏ cầm ly trà vội vã chạy tới: “Hoa… Hoa tỷ, nước đây.”
“Đưa tôi.”
Hoa tỷ đưa tay đón, nhưng cô gái quá khẩn trương, hất chút nước bên trong ra.
Hoa tỷ chau mày, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái: “Cô làm việc sao lại hậu đậu như thế, hơn nữa, tôi thấy cô hơi lạ mặt, trước đây tôi chưa thấy qua cô, người nào mang cô vào?”
...