...
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một chiếc áo sơ mi đen, áo màu đen khiêm tốn lót bên trong càng tôn thêm khuôn mặt điển trai hệt như một tác phẩm được ông trời đẽo gọt nên, ông tay áo sơ mi được xắn lên, bàn tay to mang chiếc đồng hồ sang trọng đè lên vô lăng, cả người anh toát lên hơi thở trầm ổn lại quý phải, là khí thể của người đàn ông đứng đầu trong thương giới.
Lục Hàn Đình nghiêng đầu liền thấy Hạ Tịch Quán đang đứng ven đường.
Cô gái hôm nay mặc một chiếc áo len ngắn màu đỏ sẫm, bên dưới là quần dài màu đen bút chì, mảnh mai, tràn đầy hơi thở thiếu nữ, mái tóc dài suôn mượt xõa lên bờ vai gây, theo làn gió khẽ đung đưa, ngay cả bầu không khí cũng như chìm trong hương thơm tỏa ra từ người cô.
"Lục tiên sinh..." Lúc này cô gái gọi anh.
Lục Hàn Đinh nhìn cô, dáng người mảnh mai của cô gái vững vàng thu hết vào toàn bộ nhãn cầu anh, khiến anh không dòi được ánh nhìn sang chỗ khác, nhưng anh lại nhếch môi mỏng lên, lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi không có thời gian, cô tự mình về nhà đi."
"Lục tiên sinh, em..."
Hạ Tịch Quán muốn nói, nhưng "bip bip" hai tiếng, Lục Hàn Đình đã cúp điện thoại.
Lục Hàn Đình đành phải ép mình cúp điện thoại, mới không để
cho giọng nói nhẹ nhàng của cô dán vào tai anh, làm anh mê
muội, chỉ cần cô nói thêm một lời, anh có lẽ sẽ không khổng
chế được xuất hiện trước mặt cô.
Trên điện thoại anh vẫn lẳng lặng một tin nhắn, là của Lục Tử Tiễn gửi đến: “Hạ Tịch Quản trúng độc hoa, để cô ấy trở về Đế Đô với tôi, tôi có thể cứu cô ấy."
Lục Hàn Đình dựa lưng vào ghế lái, hàng mày anh tuấn nhiễm tâng sương chán chường, hai lần thử độc đã khiến cô trúng độc!
Cô trúng độc rồi!
Lục Tử Tiễn phải đưa cô đến Đế Đô, một khắc cũng không thể chậm trễ!
Lục Hàn Đình nhíu chặt đôi mắt mình, môi mỏng cong lên vòng cung ảm đạm tự giễu, anh đã nói ly hôn với cô, nhưng mà, anh không còn chút thời gian nào.
Lúc này bên tai vang lên một tiếng kinh hô: "Tránh ra, mau tránh ra!"
Lục Hàn Đình ngước mắt lên, có người chở xe ba gác chạy nhanh đến, sắp sửa đụng phải Hạ Tịch Quán
Người đó đang hét lên, nhắc nhở Hạ Tịch Quán, nhưng Hạ Tịch Quản giống như đã quên phản ứng, chỉ đứng ngây ra ở đó.
Đồng tử Lục Hàn Đình co rụt lại, tay nhanh hơn não duỗi ra,
đấy cửa xe, anh chạy nhanh đến.
Ngay lúc chiếc xe ba gác chuẩn bị tông vào Hạ Tịch Quản, một bác gái đi ngang qua đưa tay kéo Hạ Tịch Quán, còn nhanh hơn Lục Hàn Đình một bước: "Cô bé, cần thận!"
Hạ Tịch Quán bị kéo sang một bên, xe ba gác đó lướt sang người cô, quá nguy hiểm.
Lục Hàn Đình dừng lại, lúc nãy trái tim anh như muốn nhảy ra
ngoài, lồng ngực cường tráng đang thở dốc dồn dập, nhìn
chằm chằm bóng dáng mảnh mai của Hạ Tịch Quản, anh rất sợ cô lại sẽ gặp thêm một tai nạn khác trước mặt anh. Nhưng anh không dám bước tới, anh chỉ có thể dừng lại, cách cô vài bước, đứng từ xa nhìn cô.
"Bác gái, cháu cảm ơn ạ." Hạ Tiểu Loan sắc mặt có chút tải nhợt, có lẽ cô cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng cảm ơn.
Bác gái tốt bụng lắc đầu, còn không quên càm ràm: "Cô bé, xe sắp đụng đến nơi sao cháu lại không tránh ra, lúc nãy nguy hiểm quá, chậm một bước là cháu bị tông ngã rồi."
"Bác gái, cháu không cố ý, là do mắt cháu không thấy được nữa."
Cô nói cái gì?
Dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình đông cứng tại chỗ, câu "mắt cháu không thấy được nữa" của cô nổ vang bên tai anh, sau đó không ngừng vàng vọng.
Cô không nhìn được nữa?
Lục Hàn Đình bước tới đến chỗ của Hạ Tịch Quản.
Đôi đồng tử của cô gái vẫn trong vắt tỏa sáng như thế, nhưng đôi mắt tinh anh óng ánh ánh nước kia đã mất đi tất cả màu sắc, không còn chút tiêu cự.
Mắt cô thực sự không thấy được nữa!
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
...