...
Hạ Tịch Quán không ngờ. Tiểu Dịch Dịch khôi phục thuận lợi như vậy, Tiểu Dịch Dịch mồm miệng rõ ràng, phát âm mạnh mẽ, nói không hề có một chút vấn đề nào.
“Cô giáo tiên nữ, cô yên tâm đi, hiện tại con vẫn khỏe, con rất nhớ cô giáo tiên nữ, đêm nay con ở lại ngủ cùng cô giáo tiên nữ nha.”
Lục Thần Dịch không muốn nói chuyện mình biết cho mẹ, vì cậu sợ bản thân sẽ dọa mẹ sợ.
Bây giờ Lục Thần Dịch ngước khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nhỏ vô cùng ngây ngô dễ thương, hoàn toàn khác xa dáng vẻ CEO lạnh lùng xa cách kia.
Ngày mai Hạ Tịch Quán sẽ phải đến Hoa Tây Châu, đây là một đêm cuối cùng cô ở Đế Đô, cô đương nhiên hy vọng cùng Tiểu Dịch Dịch ngủ chung.
“Được, Dịch Dịch, cô giáo Hạ tắm cho con.”
Trong phòng tắm.
Hạ Tịch Quán giúp Bịch Sữa Nhỏ rửa sạch phía sau lưng, Bịch Sữa Nhỏ cầm khăn mặt che khuắt bộ vị trọng yếu của mình, nhìn Hạ Tịch Quán cười ngọt ngào: “Được rồi cô giáo tiên nữ, cô có thể đi ra, tự con tắm được mà.”
Hạ Tịch Quán nhìn dáng vẻBịch Sữa Nhỏ che che giấu giấu, vừa xấu hổ vừa đáng yêu, cô đưa ngón tay dính bọt xà phòng chấm vào trên khuôn mặt nhỏ béo mập của Bịch Sữa Nhỏ: “Dịch Dịch, cô là cô giáo Hạ của con, cho nên con không cần che, không cần xấu hổ nha.”
Bịch Sữa Nhỏ cũng thổi bong bóng trên tay tới mặt Hạ Tịch Quán: “Nhưng, bố đã cảnh cáo con, không cho phép để cô giáo tiên nữ thấy được mầm đậu đỏ của conl”
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới Lục Hàn Đình lúc không có ai lại nói như vậy với Tiểu Dịch Dịch, cô lui về phía sau trốn đi bọt bong bóng: “Cô giáo Hạ chỉ thích Dịch Dịch, không thích bố con.”
Lúc này không biết dưới chân vấp phải cái gì, cả người cô ngã về phía sau.
Hạ Tịch Quán kinh hô lên một tiếng.
Cô tưởng mình sắp ngã xuống, nhưng lúc này một cánh tay có lực nắm chặt vòng eo nhỏ, thân thể mềm mại của cô rơi vào lồng ngực anh tuần rộng rãi.
Bên tai vang lên tiếng răn dạy trầm thấp không vui: “Lục Thần Dịch, quậy cái gì thế hả?”
“Bồ.” Bịch Sữa Nhỏ kêu một tiếng.
Hạ Tịch Quán giữ vững thân thể, ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt anh tuần kia phóng đại trong tầm mắt cô.
Lục Hàn Đình tới.
Chỉ thấy Lục Hàn Đình xoay người, lười biếng tựa vào bên đài rửa mặt, ánh đèn càng tôn lên ngũ quan anh tuấn bất phàm, như điêu như khắc, tỏa ra ánh sáng lung linh làm mắt người lom lom.
Trong lòng bàn tay của anh có một gói thuốc lá, lấy điều thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay thon dài, một lòng bàn tay khác cầm cái bật lửa chuẩn bị đốt thuốc, anh nâng mí mắt anh tuấn nhìn cô, môi mỏng gợi lên độ cung như có như không: “Lời này là cô nói?”
Hạ Tịch Quán muốn giải thích.
Thế nhưng Lục Hàn Đình ngắt lời cô: “Tôi là mầm đậu đỏ, hửm?”
Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán bạo nổ, tôi không nói, con trai anh nói mài “Cô giáo tiên nữ, bố không phải mầm đậu đỏ, vậy bồ là cái gì?” Vẻ mặt Bịch Sữa Nhỏ ngây thơ truy vần.
*” Hạ Tịch Quán cảm thấy cần phải chuyển đề tài: “Dịch Dịch, chúng ta…”
Thế nhưng lúc này bên tai vang lên một tiếng nói trầm thấp mà hài hước: “Dịch Dịch hỏi cô thì cô phải trả lời thẳng, tôi không phải màm đậu đỏ thì là cái gì, hửm?”
...