...
Lệ Yên Nhiên vừa nghe bố ruột mình tới, hai mắt sáng ngời, không thèm quay đầu lại đi theo: “Ông ngoại, chúng ta mau ra ngoài thôi, cháu muốn gặp bố cháu quá.”
“Yên Nhiên, bó…” Dạ Huỳnh ở phía sau kêu một tiếng, nhưng hai người kia đã đi ra, “ầm” một tiếng cửa đóng lại, nhốt bà ta một mình bên trong.
Dạ Huỳnh vô lực ngồi xuống ghé, bà ta rơi xuống kết cục này liền sáng mắt được rất nhiều chuyện, nhưng bố bà ta và Yên Nhiên còn u mê không tỉnh như thé.
Dùng máu Yên Nhiên nuôi Hạ Tịch Quán, lẽ nào không phải là tổn thương cơ thể Yên Nhiên sao?
Hiện tại Yên Nhiên đã bị đẩy tới bên vách đá, một khi xảy ra chuyện gì, Yên Nhiên là người đầu tiên không trốn khỏi, lẽ nào đây là đối tốt với Yên Nhiên?
Không phải.
Bắt kể là quân vương Hoa Tây Châu hay là Dạ lão, cũng chưa từng thực sự vì Yên Nhiên cân nhắc qua, bọn họ đều đem Yên Nhiên trở thành một con cờ, một con cờ trả thù Hạ Tịch Quán.
Buồn cười là Yên Nhiên một chút cũng không có ý thức được điểm này, mà người mẹ bị như bà ta đã bị cô ta vứt bỏ, dù bà có nói gì Yên Nhiên cũng không nghe nữa.
Dạ Huỳnh đột nhiên nghĩ đến mọi chuyện đều nhắm về Hạ Tịch Quán, lẽ nào, quân vương Hoa Tây Châu thần bí kia… có quan hệ gì với Lâm Thủy Dao?
Lâm Thủy Dao!
Lại là Lâm Thủy Dao!
Lục Hàn Đình đi ra, lúc này phía trước xuất hiện một thân ảnh anh tuấn tôn quý, là Lệ Quân Mặc.
Lệ Quân Mặc liếc Lục Hàn Đình, hai người không nói gì, nhưng Lệ Quân Mặc đã đoán được đại khái, ông lên tiếng: “Cậu phải kết hôn với Yên Nhiên sao?”
Giữa mi tâm Lục Hàn Đình dâng lên một tầng sương lạnh: “Con được lựa chọn sao?”
Lệ Quân Mặc: “Vậy thu xếp ổn thỏa cho Quán Quán, tính cách của Quán Quán cậu và tôi đều biết, con bé thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.”
Lục Hàn Đình không nói gì.
“Bố vợ đại nhân, bố biết trong xe là ai không ạ?” Lục Hàn Đình hỏi.
Đại nhân vật ở Đế Đô chỉ đếm được được trên đầu ngón tay, Lục Hàn Đình đều biết tất cả, nhưng anh còn không chưa gặp qua hoặc là nghe nói qua nhân vật như thế.
Lệ Quân Mặc đứng lặng tại chỗ, đôi mắt Đan Phượng rơi vào ngay chính giữa chiếc xe màu đen kia, ông đã cảm thấy, bên trong có một người, đang quan sát ông.
Xuyên qua lớp cửa số xe thủy tinh, Lệ Quân Mặc dường như cùng người kia không tiếng động đối diện, ông khẽ động đôi môi mỏng: “Nhìn biển số, hình như là người Hoa Tây Châu.”
Hoa Tây Châu?
Đáy mắt Lục Hàn Đình nhanh chóng cuồn cuộn lên gì đó, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Dù sao, người đến chẳng hiền.
Lúc này phía sau truyền đến vài tiếng tiếng bước chân, Dạ lão dẫn theo Lệ Yên Nhiên đi ra.
Cặp mắt đục ngầu của Dạ lão liếc sang Lệ Quân Mặc và Lục Hàn Đình, cười đắc ý, sau đó lão ta nhanh chóng tiến lên, đi tới chiếc xe màu đen chính giữa kia, đưa tay gõ một cái lên cửa sau Xe.
Dạ lão khom người xuống, nhìn ra được lão hét sức kính nễ với người ở bên trong xe.
...