...
“Được.” Lục Họa gật đầu.
Dương Thanh Đề đặt sách ở quầy tính tiên: “Giúp tôi bọc quyên sách này lại, bao nhiêu tiền?”
Dương Thanh Đề chuẩn bị lấy tiền trả.
“Đàn anh Dương, không cần anh trả tiền, đề tôi.” Lục Họa từ chối.
“Quyền sách này không bao nhiêu tiên, đề tôi cũng được”
“Không cần,” Lục Họa giành quét mã trước: “Đàn anh Dương, nêu như anh trả tiền, như vậy quyền. sách chính là anh tặng cho cậu ây mắt rồi, thế nhưng quyển sách này tôi muôn tự mình mua tặng cho cậu ây.”
Động tác Dương Thanh Đề khựng lại, thì ra đây mới là lý do, quyên sách này cô muôn chính mình tặng cho “cậu bạn” kia.
Dương Thanh Đề phát hiện mình trở thành tên hề.
Lục Họa không chú ý tới sắc mặt Dương Thanh Đề đã xấu đi, cô lại mua một cái dấu trang, sau đó câm bút trên viết vài dòng lên đó Lâm Mặc, cô lên.
Suy nghĩ một chút, cô lại viết thêm một cầu Trong lòng tôi, cậu là giỏi nhất!
Lục Họa hài lòng đặt dấu sách ở trong quyên tư: liệu: “Đàn anh Dương, chúng ta trở về thôi.”
Sắc mặt Dương Thanh Đề đã rất khó nhìn rôi, bởi vì anh ta thấy được câu “trong lòng tôi, cậu là giỏi nhất” kia của Lục Họa, anh ta càng cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ còn có người giỏi hơn Dương Thanh Đề anh ta sao?
“Lục Họa, nếu đã đến đây rồi, tôi mời em ăn bữa cơm nhé!?” Dương Thanh Đề nói.
Lục Họa lắc đầu: “Tôi không đói bụng, đàn anh Dương, chúng ta mau vê thôi”
Nói rồi Lục Họa liền đi.
Dương Thanh Đề cứng đờ, sau đó cùng đi tới.
Một màn này vừa may bị một người thấy được, người này chính là… Ngô Trạch Vũ.
Ngô Trạch Vũ chứng kiên Lục Họa cùng một anh chàng đẹp trai đi cùng một chỗ quả thực sợ ngây người, phản ứng đâu tiên của cậu ta chính là ~— Má nỏ, A Mặc bị cắm sừng rồi!
Ngô Trạch Vũ lấy điện thoại ra, chụp một tám Lục Họa và Dương Thanh Đề đi chung với nhau, sau đó gởi cho Lâm Mặc, còn nói A Mặc, cậu đoán tôi thầy được cái gì?l Bên ngoài siêu thị, Dương Thanh Đề kéo ra cửa xe thể thao: ‘ ‘Lục Họa, mời lên xe.”
“Cảm ơn.” Lục Họa ngồi kế bên tay lái.
Dương Thanh Đề quay người lên xe, ngày hôm nay anh ta lái Ferrari tới, chiêc Ferrari giá cả xa xỉ, anh ta cô ý lái tới là để khoe khoang với Lục Họa.
“Lục Họa, em cảm thấy chiếc xe thể thao này thế nào, chiệc Ferrari giá trị tám con sô lận đây.” Dương Thanh Đề đắc ý với chữ “tám”.
Lục Họa gật đầu: “Xe này rất tốt.”
“Lục Họa, người bạn kia của em có xe sao, cậu ta biết lái xe không?”
“Cậu ấy không có xe, tôi từng thấy cậu ây đạp xe đến trường.” Lục Họa nhớ lại, nói thật.
Lần nàyDương Thanh Đề cảm giác được ưu việt, anh ta thảo mai nỏi: “Ò, người bạn kia của em không có xe à, thật là tiếc, cậu ta không thể đưa em ngôi trên Ferrari hóng gió.”
Lục Họa không ý thức được vẻ châm chọc trong giọng nói Dương Thanh Đề, cô nhìn chiếc Ferrari kia: “Xe này tốt thì tốt, nhưng dường như kiểu dáng… hơi cũ rồi, trước đây tôi từng ngôi Ferrari bản lỉmited đi hóng gió, cũng cứ đi như vậy thôi, đàn anh Dương anh vừa nói như vậy, tôi đột nhiên nghĩ đến tôi còn chưa ngôi qua xe đạp bạn tôi đi hóng gió, nêu đi thì nhất định sẽ rất thú vị!”
...